Thần Tượng Của Tôi Là Mẹ Chồng - Chapter 4
Cập nhật lúc: 2024-08-09 21:08:12
Lượt xem: 2,614
Không đợi tôi đáp lại, Chung Vũ đã lấy quà của tôi từ trong túi vải của tôi ra: "Con mắt nào của cô nhìn thấy chúng tôi không chuẩn bị quà? Mẹ, Tiêu Tiêu đặc biệt chọn cái này cho mẹ.”
Chung Vũ giơ một chiếc hộp nhỏ được gói rất đẹp và đưa cho mẹ anh, bà Chu, bằng cả hai tay.
Nếu bà Chu mở nó ra, bà ấy sẽ thấy đó là một chiếc ghim cài áo hình hỉ thước được làm bằng pha lê đế vương lục.
Cho dù đối phương có là Chu Minh Châu thì đây vẫn là một món quà có thể tặng được.
Mẹ tôi là một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng, có nhiều quan chức và người nổi tiếng là khách hàng của bà.
Chiếc cài áo này là tác phẩm của mẹ tôi.
Đáng tiếc là bà Chu không có ý định mở quà.
Bà ấy thản nhiên đưa món quà cho người quản gia, sau đó lấy một tấm chi phiếu từ tay người quản gia và đưa cho tôi.
"Đây là 1 triệu tệ." Bà Chu nói.
Tôi nhướng mày nhìn bà ấy, nghĩ rằng mình đã gặp phải tiết mục hào môn đuổi khách trăm năm có một, tôi sẵn sàng xé poster idol của mình, chuẩn bị dùng hai triệu để chuộc Chung Vũ đi.
Đúng lúc này tôi nghe bà Châu nói: “Thật xin lỗi, cháu gái của tôi không được khỏe mạnh về mặt tinh thần, lần đầu tiên cháu vào cửa gặp phải tình trạng phát bệnh của cô ta, thật là đường đột. Tiền này, cháu cầm trước coi như an ủi."
Sau đó, với vẻ mặt u ám, bà ấy ra lệnh cho quản gia: “Giang tiểu thư phát bệnh rối toạn tâm thần, mau đưa con bé thẳng đến bệnh viện tâm thần."
Lời vừa nói xong, phòng tiệc yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Chỉ có Giang Thỏ Trắng không thể tin nhìn bà Chu, thanh âm nức nở kêu lên: "Dì."
Sau lưng nàng, một người phụ nữ mặc váy trắng vội vàng chạy tới: "Chị dâu, tôi biết chị có thành kiến với tôi, nhưng giận thì có thể trút lên tôi, việc gì phải làm khó một đứa trẻ.”
Người phụ nữ mặc váy trắng yếu ớt mảnh mai này trong có vài phần giống Giang Thỏ Trắng, chắc hẳn bà ta là mẹ của Giang Thỏ Trắng, chúng ta tạm thời gọi bà ta là Thỏ Trắng Già đi.
Bà Chu không giấu diếm sự ghét bỏ đối với Thỏ Trắng Già: "Cô suy nghĩ quá nhiều rồi, mỗi ngày tôi có rất nhiều việc phải làm. Nếu không phải cô ta đột nhiên chạy ra ngoài phát điên, tôi cũng không nhớ nổi các người, làm gì có thời gian mà làm khó cô ta.”
Vũ Khúc Đoạn Trường
"Tuy rằng họ của Giang Vãn không phải là Chung, nhưng trên danh nghĩa con bé vẫn là con gái của cậu hai và là em họ của Chung Vũ. Là em họ, nhưng luôn mồm muốn cưới anh họ của mình, đây không phải rối loạn tâm thần thì là gì?”
Thỏ Trắng Già không chút yếu thế mà cười lạnh: “Chị dâu, tôi không thích nghe những lời này của chị, Vãn Vãn nhà tôi không có quan hệ huyết thống với A Vũ. Cho dù con bé thích A Vũ thì có gì đáng xấu hổ chứ?”
"Huống hồ, tục ngữ nói rất đúng, "Một cây làm chẳng nên non”, Vãn Vãn đối với A Vũ rễ tình đ.â.m sâu, ít nhất là vì A Vũ thường có những lời nói và hành động không rõ ràng, điều này khiến Vãn Vãn hiểu lầm.”
"Chị không quản tốt con trai của mình, hiện tại lại chỉ trích con gái tôi bệnh tật, tôi đây không phục."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/than-tuong-cua-toi-la-me-chong/chapter-4.html.]
Đúng là gừng càng già càng cay, Thỏ Trắng Già vừa ra tay, liền đem chậu nước bẩn câu dẫn em họ hất lên người Chung Vũ.
Thoạt nhìn, anh ấy có vẻ không quá quan tâm đến chuyện này.
Chung Vũ chỉ hướng tôi hô to oan uổng: "Tiêu Tiêu, dì hai của anh giỏi nhất là châm ngòi ly gián. Để cưới cậu hai của anh, bà ta đã tự tát mình và nói dối cậu hai rằng đó là dì hai trước kia của anh đánh, khiến dì hai tức chết, gây tổn hại lớn cho tâm hồn non nớt của anh. Từ đó, anh cứ thấy bà ta với Giang Vãn là như thấy bóng ma, anh thà mập mờ với heo mẹ còn hơn là mập mờ với Giang Vãn, em phải tin anh."
Trong phòng tiệc, vang lên những tiếng cười thưa thớt.
Giang Thỏ Trắng dù sao cũng còn nhỏ, “Oa” một tiếng khóc lớn rồi che mặt bỏ chạy.
Thỏ Trắng Già hung ác trừng mắt nhìn Chung Vũ: "Xác cậu hai còn chưa lạnh mà mày dám phỉ báng góa phụ của hắn như vậy, mày không sợ linh hồn hắn trên trời có thiêng sẽ không tha cho mày sao?"
Chung Vũ cười khúc khích: "Dì có thể gọi hồn cậu hai đến, nhưng tôi đoán lúc này cậu hai của tôi còn đang bị dì hai trước đây đuổi đánh, không rảnh quan tâm đến tôi đâu.”
Quen biết Chung Vũ đã lâu như vậy, trước mặt tôi anh ấy luôn giữ hình tượng lịch thiệp, thậm chí có phần quá thành thật, nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy lại tỏ ra thái độ tự cao và kiêu ngạo như vậy, thực sự khiến tôi có chút rung động.
Thỏ Trắng Già dù mặt dày đến đâu, lúc này cũng có chút bất lực, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Ngay lúc tôi đang có chút lo lắng bà ta sẽ giả vờ ngất xỉu, tôi nghe thấy một tiếng hét lớn: "Câm miệng!"
Một người đàn ông trung niên bước tới và nói: "Chung Vũ, mẹ con đang có một ngày tuyệt vời, con làm ầm như vậy ra thể thống gì?”
Người này không giận mà uy, thoạt nhìn, có vẻ như ông ấy là bố chồng tương lai của tôi
Chỉ là người bố chồng này giống như ra oai cho có vậy.
Rõ ràng người gây chuyện hôm nay là mẹ con Thỏ Trắng Già, sao ông ta lại trách con trai mình chứ?
Hơn nữa, ông ta còn trừng mắt nhìn tôi.
Giống như mọi chuyện trước mắt đều do tôi gây ra vậy.
Ông ta bị bệnh à?
Tuy nhiên, Chung Vũ không hề ngạc nhiên trước hành vi của cha mình khi bị cha trách móc, anh chỉ nhìn trời không nói câu nào mà thôi.
Cha Chung bị chọc giận: "Đây là cái thái độ gì hả?"
"Cậu hai của con đã mất, dì hai là trưởng bối của con, con lại vì một người phụ nữ không rõ danh tính mà nói chuyện với trưởng bối như vậy, thật làm ta quá thất vọng rồi.”
“Còn không mau đưa người phụ nữ này ra ngoài…”
Xem ra, đầu óc bố chồng này của tôi quả thật là không bình thường rồi.