Thang Máy Đoạt Mạng - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-06-29 19:28:22
Lượt xem: 1,123
Lúc đó tôi vẫn chưa biết rằng đó chính là những lời quan tâm cuối cùng của bà dành cho tôi.
Cũng không biết bà sớm đã quyết định hi sinh bản thân, trở thành tế phẩm thay tôi.
Tôi hỏi bà có thể cứ đợi trong thang máy như thế này đến 6 giờ không, bà không nói gì, sắc mặt trầm trọng.
“Mộng Nhi, không thể được, nếu như chúng ta ở trong thang máy quá lâu, sẽ bị rơi vào hư không, không thể quay trở lại.”
Chúng tôi quay trở lại thang máy, cánh cửa từ từ đóng lại, bà nội không bấm số, thang máy lại tự hiển thị một số -12.
Tôi nhìn qua chiếc đồng hồ cũ, mặc dù chỉ là một cái mặt đồng hồ, nhưng nó vẫn có thể tự chạy.
Trải qua những chuyện này, bất cứ tình huống kỳ lạ gì cũng không thể làm cho tinh thần tôi d.a.o động nữa rồi.
Thời gian lúc đó là 3 giờ 45 phút, cách 6 giờ vẫn còn 2 tiếng 15 phút.
Tôi cất đồng hồ vào trong người, mặc cho thang máy đưa tôi và bà đi đến nơi nào.
Được một lúc, thang máy dừng lại, cánh cửa từ từ mở ra.
Tôi nhìn bà nội, nhưng bà không nhìn tôi, mà sắc mặt vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Hít một hơi khí lạnh, cảnh tượng bên ngoài lúc đó căn bản không phải là tầng lầu, mà là một cửa hàng áo quan.
Cửa hàng này tôi và bà đều rất quen thuộc, đó chính là tiệm áo quan mà người bạn tốt của bà mở.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Sợ rằng người bạn tốt của bà đã lành ít dữ nhiều rồi.
Từ trong thang máy bước ra, xung quanh có rất nhiều giá treo bằng sắt, bên trên đặt rất nhiều đồ, tôi nhìn thấy vải để làm áo quan, còn có giấy nhiều màu dùng để làm người giấy.
Tôi nắm chặt cánh tay của bà, một là để dìu bà vì bà đã già, hơn nữa là tôi thật sự sợ đến phát khiếp rồi.
Tôi cao hơn bà một cái đầu, bây giờ toàn thân đều dựa cả vào thân thể gầy nhỏ của bà.
Cơ thể bà nội tôi rất gầy, tôi thậm chí có thể cảm nhận được xương trên người bà lồi ra, còn da thịt đã teo lại.
Chúng tôi cẩn thận từng bước đi về phía trước, xung quanh toàn bộ là ánh sáng u ám màu xanh đen.
Một lối đi dài vô tận, giống như không có điểm dừng.
Đồ đạc đặt trên hai bên giá sắt càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thang-may-doat-mang/chuong-8.html.]
Bắt đầu xuất hiện đầu, cánh tay của người giấy, còn treo cả bộ áo quan hoàn chỉnh, giống như là cái xác không đầu đang đung đưa.
Tôi nhìn thấy mà run rẩy, bà nội thấp giọng nói: “Cứ nhìn về phía trước, sẽ đỡ sợ hơn.”
Không biết đã đi được bao lâu, trước mặt cuối cùng cũng xuất hiện những hình ảnh khác, nhưng những hình ảnh này cũng khiến chúng tôi chợt dừng bước.
Một bóng người với cái lưng cong đang cúi đầu trước cái bàn gỗ đã đổ nát, một cục bướu nổi lên sau lưng to như một quả núi.
Nhìn từ phía sau, giống như không có đầu.
Phía sau người này ở hai bên đều bày rất nhiều người giấy đủ sắc màu, trai gái già trẻ, đều là một tư thế đứng thẳng đứng.
Một cảnh này làm hai chân tôi trong phút chốc run lên, khóe miệng không ngừng rung rung, muốn khóc mà không dám khóc.
Bà nội nắm chặt lấy tay tôi nói: “Cháu ngoan, đừng sợ.”
Tay của bà mặc dù lạnh lẽo nhưng rất có lực, chúng tôi từ từ đi về phía người đó.
Đi gần đến nơi, phát hiện người đó trần truồng, cái cục to trên lưng giống như là một quả bóng nước, da thịt bị kéo căng đến mức gần như trong suốt, bên trong lúc nhúc rất nhiều con sâu màu đỏ.
Tôi bị dọa đến mức hét cả ra tiếng, chính âm thanh này, đã đánh thức những vật c.h.ế.t này.
Cái thân thể to lớn kia bỗng nhiên chuyển động, quả bóng nước trên lưng từ từ nứt ra.
Cùng với những vết nứt này, chất lỏng màu tím đặc sệt rỉ ra ngoài, trong chốc lát mùi thối rửa tràn ngập vào khoang mũi.
Chảy ra cùng với chất lỏng này, còn có rất nhiều con sâu lúc nhúc đến muốn ói kia.
Bà ta không hẳn từ trên ghế đứng dậy, mà quay cái đầu 180 độ, hoàn toàn quay về phía sau.
Lúc này tôi nghe thấy bà nội hít một hơi khí lạnh, đây chính là người bạn tốt của bà— Bà chủ cửa hàng áo quan.
Lúc này trên gương mặt kia đã hoàn toàn sưng phù, giống như bị ngâm trong nước mấy ngày mấy đêm rồi, môi thâm tím, hai mắt bà trừng lớn, nhưng đồng tử lại là một lớp trắng đục.
Chạy mau, nói thì nhanh nhưng làm thì đã chậm, lúc tôi còn đang sững sờ nhìn cảnh này, bà nội đã kéo mạnh tôi về phía sau.
Người giấy ở hai bên cũng đều đã di chuyển, di chuyển về phía chúng tôi một cách chậm chạp, cứng nhắc.
Trong mắt bọn chúng đều có một chấm đen.