Thanh Châu Ký - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-09-29 13:30:15
Lượt xem: 5,556
Xuân Nương định nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Giang Châu, nàng chỉ thở dài, lẩm bẩm: "Cứng đầu như con vịt, ai nói chuyện hôn nhân mà không phải nói vài lần mới thuyết phục được cô nương nhà người ta chứ."
Ta không hiểu vì sao, nhìn Giang Châu như vậy, lòng ta nặng nề, chẳng thể vui lên được.
Ngày hôm sau, tại cửa tiệm, có một cô nương đến, vận một chiếc váy lụa màu lam, bên tóc cài một cây trâm ngọc bích.
Cô ấy ra tay hào phóng, mua liền mười hộp kem ngọc trai, ta đứng bên cạnh cười tươi đến không ngậm miệng lại được.
Cho đến khi nghe thấy nha hoàn bên cạnh cô nương ấy nói: "Tiểu thư, người với Giang Cử nhân đúng là trai tài gái sắc. Lần trước lão gia đến chúc mừng Giang Châu thi đỗ, chẳng phải cũng để bàn tính chuyện hôn sự sau này sao?"
Nụ cười trên mặt ta đông cứng lại, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót.
Nha hoàn đặt tiền lên quầy rồi cùng cô nương rời đi. Người trong cửa tiệm đến rồi đi, nhưng ta vẫn chưa thể hoàn hồn. Nhìn số bạc trước mặt, lòng ta chẳng hề có chút vui sướng nào, chỉ thấy trong lòng chua chát, đôi mắt cũng cay cay.
Ta cảm thấy mình thật sự bị bệnh rồi. Rốt cuộc ta sao vậy?
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta vội chạy ra sân sau tìm Xuân Nương, nói: "Xuân Nương, có lẽ ta bị bệnh rồi."
Vẻ mặt Xuân Nương mặt đầy thắc mắc, vội vàng kéo ta lại, nhìn từ đầu đến chân: "Sao vậy, Thanh Thanh? Ta nhìn ngươi cũng không thấy có gì khác thường mà.”
"Khoan đã, đừng khóc mà."
Nước mắt ta không ngừng tuôn rơi: "Ta nghe nói Giang Châu sắp cưới người khác, lòng ta không sao chịu nổi. Chẳng lẽ... ta thích hắn rồi sao?”
"Trong sách nói rằng khi thích một người, lòng sẽ thấy ngọt ngào, nhưng cũng chua xót."
Xuân Nương bật cười: "Ta biết ngay mà, ngươi đúng là thích con trai ta! Lão nương sớm đã nghĩ như vậy rồi.”
"Giang Châu cưới ai chứ? Chẳng có chuyện đó đâu. Nếu cưới thì phải cưới ngươi. Hơn nữa..."
Chưa kịp nói xong, Xuân Nương đã không nhịn được mà cười lớn: "Ôi trời, hai đứa các ngươi, từ nhỏ đã hợp rồi. Không hợp sao lại làm hàng xóm chứ? Ta thấy đây là duyên phận lớn, duyên trời ban, ông trời làm mai mối cho đấy!"
Lòng ta chợt bừng sáng, vừa cười vừa khóc, lau nước mắt, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Lúc này, Lâm Hương bước vào với nụ cười trên môi, nói với ta: "Biểu ca ta đang đợi ngươi ở hẻm sau, có chuyện muốn tìm ngươi."
Ta ngơ ngác, vội đi đến khúc quanh.
Vừa đến nơi, ta thấy Lâm Tử ca mặt đỏ bừng, nói: "Thanh Thanh, chúng ta cũng hiểu nhau rồi. Nhà ta có bốn người, mười mẫu đất, còn làm chút buôn bán nhỏ nữa.”
"Thanh Thanh, muội thấy ta có thể cùng muội chung sống qua ngày không?”
"Nếu muội đồng ý, ta sẽ tìm người mai mối đến bàn chuyện hôn sự."
Ta giật mình lùi lại một bước, định bụng sẽ từ chối Lâm Tử ca.
Thế nhưng, thoáng thấy một vạt áo quen thuộc ló ra từ phía sau bức tường, trái tim ta đập mạnh, cảm giác như bị bắt quả tang.
Chưa kịp trả lời Lâm Tử ca, ta vội vã đuổi theo, chỉ thấy một bóng dáng cao gầy đang bước nhanh, tay xách một gói gì đó bọc trong giấy dầu.
"Giang Châu!"
Hắn khựng lại một chút, nhưng rồi bước nhanh hơn, không hề quay đầu lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thanh-chau-ky/chuong-8.html.]
"Giang Châu! Giang Châu!"
Hắn càng đi nhanh hơn.
Trời đã sẩm tối, ta nghĩ bụng sẽ tìm hắn để nói rõ vào ngày mai, không thể để hắn hiểu lầm được.
Hôm nay, lòng ta nặng trĩu.
Nghĩ vậy, ta trở về tiệm.
Đêm đến, ta lại trằn trọc không ngủ được. Mấy năm nay, giấc ngủ của ta không tốt, luôn khó ngủ.
Chắc ta thật sự quá bận rộn, dạo này cần phải bồi bổ thêm…
"Cốc, cốc, cốc!"
Tiếng gõ cửa vang lên.
Ta có chút lo lắng, sợ là kẻ trộm, tay cầm cây gậy rồi bước ra mở cửa.
Chưa kịp phản ứng, một người ngã nghiêng vào người ta, mang theo hơi rượu nhàn nhạt và mùi hương của bồ kết.
Hơi thở ấm áp của hắn phả vào cổ ta, khiến ta cảm thấy tê dại khắp người.
Tiếng bàn tay lướt qua eo ta trong đêm tĩnh lặng nghe rõ mồn một, ta định giơ tay đẩy ra, nhưng hắn không nhúc nhích chút nào, trái lại, ta còn bị giữ chặt.
Giang Châu quay đầu, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả một vực tối không đáy, giọng khàn khàn: "Hắn làm được, ta cũng làm được."
Xung quanh toàn là hơi thở của hắn, ta hoang mang đến mức không phản ứng kịp: "Ai...?"
"Hôm nay ta đã thấy rồi."
"Ngươi nói Lâm Tử ca…"
Ta chưa kịp nói hết câu, hắn đã vội vã ngắt lời: "Ruộng nhà ngươi, ta đã dọn dẹp giúp rồi."
"Ta không chỉ biết cầm bút, ta cũng có thể làm việc tay chân. Ở nhà ta thường làm việc này."
"Ta cũng có sức mạnh."
Trong đầu ta đột nhiên hiện lên cảnh hắn chẻ củi ở nhà.
Chậc.
"Ta không thích Lâm Tử ca, nhưng chuyện hôm nay ngươi thấy, ta chưa kịp từ chối hắn, liền quay về tiệm ngay."
"Lần tới ta sẽ nói rõ với Lâm Tử ca."
Đôi môi mím chặt của Giang Châu từ từ thả lỏng, dưới ánh trăng, ta thấy ánh mắt hắn ánh lên một nụ cười: "Thanh Thanh, vậy là tốt rồi."
Hắn đi ra ngoài, cầm lấy gói giấy đựng chứa gà quay trong đó: "Lạnh rồi, còn muốn ăn không?"
Ta vội cầm lấy từ tay hắn: "Đương nhiên là muốn!"