THÔI ĐÀN - Chương 09
Cập nhật lúc: 2024-10-05 11:13:11
Lượt xem: 459
Lại là cái đứa nhỏ âm hồn bất tán này.
Ta nghiến răng nghiến lợi cúi đầu nhịn nhục.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, tốt nhất là nó đừng có đi một mình vào ban đêm.
Bằng không, ta nhất định sẽ đánh cho nó thành cái đầu heo!
Quý phi nheo đôi mắt sắc lẹm, từng bước tiến về phía ta.
Bà ta bước xuống, móng tay nhuộm đỏ như m.á.u bóp lấy cằm ta:
"Tiết Khấu, từng ấy năm rồi, ngươi vẫn không chịu an phận thủ thường sao? Vẫn còn mơ tưởng được hòa ly? Muốn gả cho Thôi Đàn?"
Tiếng cười khẽ như gió lạnh thổi qua kẽ răng.
Bà ta tăng thêm lực đạo, móng tay nhọn hoắt cứa vào cằm ta một vệt đỏ chói mắt.
Một cái tát giáng mạnh xuống má ta.
Ta nếm được vị tanh của m.á.u nơi đầu lưỡi.
Trong mắt Quý phi ánh lên vẻ khoái trá:
"Nhiều năm trước bản cung đã nói với ngươi rồi. Thứ bản cung không có được, ngươi cũng đừng hòng mơ tưởng."
Câu nói quen thuộc khơi dậy ký ức sâu thẳm trong tâm trí.
Trong chớp mắt, những hồi ức tưởng chừng đã lãng quên bỗng chốc ùa về.
Trước mắt ta mờ mịt, tuyết trắng rơi dày đặc.
Năm ta mười sáu tuổi, Thôi gia gặp đại họa.
Thôi bá phụ c.h.ế.t oan trong ngục, Thôi Đàn vừa mới đỗ Thám hoa đã bị tước đoạt công danh, đày đi biên ải.
Dưới chân tường thành cao ngất, ta khản giọng gọi tên Thôi Đàn nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng tiều tụy của chàng.
Bị trói bằng xiềng xích, bạch y nhuốm đầy máu.
Giữa mùa đông giá rét, chàng chỉ mặc một lớp áo mỏng manh.
Nghe thấy tiếng gọi của ta, Thôi Đàn dừng bước, cố gắng ngoái đầu nhìn lại nhưng tên lính đã hung hăng quất một roi vào lưng chàng.
Máu tươi b.ắ.n ra, nhuộm đỏ nửa tấm lưng.
Tuyết trên hàng mi hóa thành nước mắt.
Ta thích nhất là bóng hình hàng mi dưới mắt chàng giao nhau, từ trước đến nay vẫn vậy.
Sắc mặt Thôi Đàn trắng bệch đến mức gần như trong suốt, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thoi-dan/chuong-09.html.]
"Nơi này gió tuyết lạnh lẽo, mau về đi."
Tiết gia cũng suýt chút nữa bị cuốn vào cơn sóng gió này.
Ta ngây dại khóc rất lâu.
Mẫu thân ôm ta vào lòng, khuyên ta hãy quên hết mọi chuyện.
Nhưng ta không thể quên.
Cho đến khi Hoàng thượng ban hôn ta cho Tạ Lăng.
Đêm ta gả vào Tạ gia, người đầu tiên ta gặp chính là tỷ tỷ của Tạ Lăng.
Nàng ta nhận chén trà từ tay ta, nhưng lại cố ý ném xuống đất khỉến nó vỡ tan.
Chỉ bằng một ánh mắt, thị nữ bên cạnh lập tức ép ta quỳ xuống đống mảnh vỡ.
Nàng ta cứ thế giẫm lên ngón tay ta, từng chút một gia tăng thêm lực.
"Ta cứ tưởng tình nhân trong lòng Thôi Đàn là tiên nữ phương nào, hôm nay nhìn lại cũng chẳng có gì đặc biệt."
Đôi mắt đầy độc ác của nàng ta bị lấp đầy bởi dòng sông băng giá và dơ bẩn.
Tạ Lê nhìn gương mặt đau đớn của ta, nở nụ cười mãn nguyện:
"Thứ ta không có được, ngươi cũng đừng mong có được."
Nàng ta cầm lấy một chén trà nóng khác, chậm rãi rót lên mái tóc của ta.
Nước trà thấm vào mắt, đau rát đến mức khiến ta không thể mở mắt ra được.
"Thánh chỉ tứ hôn này, coi như là món quà bất ngờ ta tặng cho ngươi. Từ nay về sau, Tiết Khấu, ngươi sẽ mãi mãi bị ta dẫm dưới chân."
Suốt một năm sống trong hậu viện, ta bị Tạ Lê hành hạ đến mức trở nên im lặng, nhẫn nhục, dần dẹp bỏ sự kiêu ngạo và ngây thơ trước đây.
Cho đến năm thứ hai, khi Tạ Lê tham gia tuyển tú và tiến cung làm phi.
Con đường thăng tiến của nàng ta ngày càng thuận lợi và trở thành sủng phi đứng đầu lục cung.
Ta quỳ ở đó, toàn thân run rẩy, nước mắt nhỏ xuống nền gạch bạch ngọc.
"Đích tỷ, đừng làm nhục nàng!"
Có người đỡ ta dậy.
Đôi mắt mờ mịt của ta bừng tỉnh, nhìn thấy gương mặt lo lắng của Tạ Lăng.
Tạ Quý phi khinh bỉ hừ lạnh một tiếng:
"Ngươi đau lòng rồi sao?"