THUẦN PHỤC CHÓ HOANG - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-02 23:40:09
Lượt xem: 1,188
Tôi đưa rổ và kẹp cho anh, ân cần nhắc nhở rằng phải chọn đồ trước rồi mới quẹt thẻ thanh toán.
Sau khi lúng túng chọn xong, Trình Hựu lịch sự đưa lại tôi:
“Không thêm ớt, cảm ơn cậu.”
Tôi cười vui vẻ đồng ý, rồi quay lại nói nhỏ với bác đầu bếp ở quầy sau, bảo thêm nhiều ớt.
Thế là có cảnh Trình Hựu cay đến chảy nước mắt, mồ hôi đầm đìa.
Anh rất lịch sự đến hỏi tôi:
“Cậu ơi, lẩu cay có phải làm nhầm vị không, cay quá, tôi ăn không nổi.”
Nhìn dáng vẻ khổ sở của anh, tôi giả vờ ngạc nhiên, không ngừng xin lỗi:
“Xin lỗi cậu, tôi nhớ nhầm rồi, để tôi mua lại một phần khác cho cậu nhé.”
Chưa kịp để anh phản ứng, tôi đã quẹt thẻ của mình trả tiền.
Sau đó còn mua thêm một cốc trà nhài đền bù.
Điều này khiến Trình Hựu ngượng ngùng.
“Xin lỗi đã làm cậu tốn tiền.”
Tôi mỉm cười lắc đầu, nói rằng sai lầm của mình thì mình phải chịu trách nhiệm.
Trong lòng thì nghĩ, không sao đâu, lần sau anh sẽ đền lại bằng món quà đắt giá hơn.
Câu chuyện được mở ra từ đây, khi biết tôi học kinh tế, anh có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Vậy lớp cậu cũng học môn đại số tuyến tính của thầy Vương kỳ này à?”
Trình Hựu học quản trị kinh doanh.
Tôi tỏ ra vui vẻ:
“Thế thì có duyên quá, sau này nếu không hiểu gì về đại số tuyến tính, tôi có thể hỏi cậu được không?”
Anh mỉm cười ấm áp như gió xuân:
“Đương nhiên là được, kỳ này tôi cũng học kinh tế vĩ mô, hay là thêm WeChat để tiện hỏi cậu, cũng coi như báo đáp bữa ăn.”
Không khoe khoang, biết khi nào nên tỏ ra yếu thế, anh rất giỏi nắm bắt lòng người.
Thêm bạn bè xong, tôi tiện tay lướt qua trang cá nhân của Trình Hựu, tất cả đều hiển thị.
Nội dung tích cực, không có khoe của, cũng không có phát ngôn dại dột, chủ yếu là về gia đình, ẩm thực, sách và du lịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thuan-phuc-cho-hoang/chuong-2.html.]
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Con người anh muốn thể hiện trước tôi rõ ràng là thế, đơn giản và dễ hiểu.
Nhìn thấy hàng mày của Trình Hựu hơi nhíu lại, tôi mỉm cười nhạt.
Bởi tôi không có trang cá nhân, ảnh đại diện là một bức phong cảnh đơn giản, biệt danh là "A".
Muốn hiểu tôi qua cách đó thì anh không thể.
Đối với tôi, anh buộc phải dành nhiều tâm tư hơn để tìm hiểu.
3
Thành thật mà nói, cách theo đuổi người của Trình Hựu rất hợp với tính cách của tôi.
Cũng phù hợp với khí chất ôn hòa của anh.
Không giống những cậu ấm khác, cao ngạo tặng hoa, tặng quà, gây chú ý cho đến khi ai cũng biết mới chịu dừng, bày tỏ tình yêu mờ nhạt như sương khói.
Trình Hựu thường viện nhiều lý do để xuất hiện bên tôi, cùng tôi đi căng tin, hẹn cùng học ở thư viện, tự mình đưa đón tôi về ký túc xá sau khi tôi làm thêm ban đêm.
Anh hiểu rõ tình hình tài chính của tôi, quà tặng từ mấy chục nghìn rồi dần đến vài trăm, cuối cùng là hàng điện tử trị giá vài triệu.
Từ đầu đến cuối không quá mười triệu, mục đích là để tôi không có gánh nặng tâm lý, không thấy cách biệt quá lớn với thế giới của anh mà sinh ra khoảng cách.
Mỗi món quà đều được chọn rất kỹ lưỡng, từng bước một thay đổi quan niệm tiêu dùng của tôi.
Như một thợ săn, kiên nhẫn ẩn mình trong rừng, nghiên cứu con mồi, chờ đợi cơ hội tung một đòn chí mạng.
Nhưng đến cuối cùng, ai là người bóp cò s.ú.n.g thì không thể nói trước.
Một tháng trôi qua, trong khi tôi chủ động "mở đường", quan hệ của chúng tôi tiến triển nhanh chóng.
Thế nhưng vẫn luôn có một lớp màn mỏng ngăn cách, không ai có thể phá vỡ.
Dưới ánh mắt dò hỏi và sự tò mò của nhiều bạn bè, tôi không hề vội vàng, vẫn đi học và làm thêm như bình thường.
Trái lại, Trình Hựu có vẻ không kiềm chế nổi.
Có lẽ vì giận dỗi, Ngụy Anh đã lâu không xuất hiện bên anh, thậm chí còn cố tình tránh mặt, vô hình chung tạo ra cơ hội cho tôi và Trình Hựu ở bên nhau.
Trong lòng tôi luôn giữ lý trí, Trình Hựu theo đuổi tôi chỉ để khiến Ngụy Anh hối hận.
Đến bạn cùng phòng Lý Thanh Linh cũng tò mò hỏi tôi:
“Hoàn Ngọc, cậu định khi nào mới đồng ý với Trình Hựu? Tớ chờ ngày được mời ăn khao đây, hì hì.”
Tôi véo má cô ấy:
“Gì mà vội, đồ tham ăn, đến lúc đó sẽ đãi cậu ăn bò Wagyu và đồ Nhật.”
Nhìn ngày tháng, tôi tính toán thời cơ cũng đã chín muồi.