TÍCH KIỀU - Chương 09
Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:46:31
Lượt xem: 374
Ông ta chửi rủa một hồi lâu, rồi lạnh lùng nhìn ta.
"Chết tiệt, thân nhi tử của lão tử lại dám cãi nhau với lão tử vì một nữ nhân ti tiện như ngươi!"
Cố lão gia tìm kiếm roi khắp nơi, định đánh ta một trận để giải tỏa cơn giận.
Ta vội vàng bưng chén trà lên, đưa đến miệng ông ta, rồi lại đáng thương cầu xin ông ta trừng phạt ta.
"Tích Kiều biết mạng sống của bản thân như cỏ rác, nhưng Tích Kiều thật lòng không muốn nhìn thấy lão gia và công tử vì ta mà phụ tử bất hòa."
Ta nhìn Cố lão gia, nắm lấy tay ông ta, nước mắt từ từ lăn xuống, rơi vào lòng bàn tay Cố lão gia.
"Nếu cái c.h.ế.t của Tích Kiều có thể đổi lấy sự hòa thuận giữa lão gia và công tử, thì Tích Kiều tình nguyện c.h.ế.t đi!"
Nói xong, ta nhắm mắt lao về phía cây cột bên cạnh.
Cố lão gia bị những lời yếu đuối của ta làm cho mê muội, cơn giận đã nguôi đi phần lớn.
Thêm vào đó, đêm qua ông ta mơ thấy cảnh mây mưa với ta, cảm thấy rất vui sướng đến mất hồn nên ông ta ngăn ta lại.
"Được rồi, tiểu yêu tinh, đừng nghĩ nhiều nữa, ngươi cứ ở lại đây đi."
Ta lập tức vui mừng ôm lấy cánh tay Cố lão gia, khen ông ta anh minh thần võ, bảo đao chưa già.
Nói những lời ngon ngọt, khiến ông ta cười toe toét.
Nửa tháng trôi qua, ta cho ông ta dùng thuốc liên tục, cơ thể của Cố lão gia đã suy yếu nghiêm trọng.
Ngay cả hai má béo cũng hóp lại.
Chỉ cần đi một đoạn đường ngắn cũng khiến ông ta thở hổn hển.
Cố lão gia sợ hãi, sợ c.h.ế.t trên người ta, nên đã ra lệnh cho ta trở về viện tử của mình.
12
Ta vừa về đến sân, Cố Bùi đã vội vã đến thăm ta.
Ồ, hắn ta vẫn chưa quên ta sao.
Ta có chút bất ngờ.
"Công tử, ngài, sao ngài lại đến đây..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tich-kieu/chuong-09.html.]
Cố Bùi ôm chầm lấy ta, vẻ mặt đau khổ.
"Tích Kiều, nàng đã chịu khổ rồi!"
Trong mắt ta thoáng qua một tia chế giễu, ta vòng tay ôm lấy vai Cố Bùi.
"Công tử, Tích Kiều không muốn sống nữa! Tích Kiều đã nhiều lần tìm cách tự tử nhưng không thành, ngày ngày chịu đựng sự dày vò."
Ta cố tình để nước mắt rơi trên áo gấm của hắn ta.
"Thiếp vốn tưởng rằng, thoát khỏi Mãn Xuân Lâu, đi theo công tử là hết khổ, không ngờ Tích Kiều lại rơi vào hang hổ, chẳng lẽ Tích Kiều thật sự là số phận chịu khổ sao?"
Ta nước mắt đầm đìa, khóc thảm thiết.
Cố Bùi bị ta nói đến đau lòng, hắn ta vuốt ve lưng ta an ủi, nói rằng hắn ta nhất định sẽ tìm cách cứu ta.
Song, ta lại lắc đầu tuyệt vọng.
"Không thể đâu công tử, Cố lão gia là chủ nhân của Cố gia, ngài không thể đấu lại ông ta! Đừng vì Tích Kiều mà làm chuyện dại dột, hãy quên Tích Kiều đi, sau này ngài sẽ là chủ nhân của Cố gia!"
Dưới sự dẫn dắt có chủ ý của ta, Cố Bùi lộ rõ vẻ u ám trên mặt.
Cố Bùi đã bày mưu hại c.h.ế.t nhi tử trưởng của Cố gia, tự cho rằng người thừa kế sau này của Cố gia chắc chắn là hắn ta, nhưng không ngờ Cố lão gia lại nói đến chuyện nhận dưỡng tử từ trong dòng họ.
Hắn ta đã nảy sinh ý định g.i.ế.c Cố lão gia.
Một khi ý nghĩ này xuất hiện, nó không thể bị kìm nén nữa.
Cố Bùi an ủi ta vài câu rồi vội vã rời đi.
Huynh trưởng, với tư cách là người bạn tri kỷ của hắn ta, chắc chắn sẽ khuyến khích hắn ta thực hiện kế hoạch.
Thế nhưng, nhiêu đây vẫn không đủ, ta muốn mọi thứ đều chắc chắn.
Cả Cố gia, tất cả đều phải chết.
Chỉ có như vậy mới có thể báo thù cho phụ mẫu ta!
13
Trong khoảng thời gian này, Cố Bùi bí mật bận rộn không biết làm gì, hắn ta rất ít khi về Cố gia.
Còn Cố lão gia thì rất suy yếu, không dám đến tìm ta.
Nhưng cả Cố gia đều biết rằng, Tích Kiều cô nương rất được Cố lão gia yêu thích.