Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 347
Cập nhật lúc: 2024-09-01 08:34:38
Lượt xem: 168
Bà Tạ lâu rồi không ra ngoài, không biết tình hình trên thị trường. Bây giờ trừ vàng thì bạc và đồ cổ khác không có giá trị lắm. Đây là khóa bạc bà Tạ yêu quý như vật báu, lên chợ đen chỉ có thể đổi được một túi gạo. Tạ Tam cầm khóa bạc về phòng, cất vào ngăn tủ, lại lấy một xấp tiền nhét vào túi.
Dạo này không để ý chi phí tiêu dùng trong nhà, chỉ sợ Trình Dao Dao trợ cấp không ít. Hắn là đàn ông, nuôi gia đình là trách nhiệm của hắn, sao có thể để cô gái nhỏ lấy hết tiền trong ví?
Mấy người Trình Dao Dao nghịch nước trong sân, cả người ướt sũng chạy về phòng thay quần áo.
Hàn NHân cầm khăn lau tóc, cười nói: “May mà lần trước bán tóc, bây giờ tóc ngắn lau một lúc là xong, thuận tiện bao nhiêu! Dao Dao, tóc cô vừa dài vừa dày, nhanh đi bán đi.”
Tóc Trình Dao Dao đen nhánh mềm mại, thả xuống nhìn như tơ lụa, cô cầm khăn chậm rãi lau khô tóc, bĩu môi nói: “Tôi không cắt tóc đâu.”
Tạ Phi nói: “Tóc chị Dao Dao rất đẹp, đừng cắt.”
Trương Hiểu Phong cũng nói: “Không chỉ tóc Dao Dao dài nhanh, cả mùa hè chúng ta đều rám đen, sao cô vẫn trắng vậy?”
Hàn Nhân nói: “Tiểu Phi cũng trắng. Nước Tạ gia đặc biệt nuôi người đúng không?”
Làn da Tạ Phi cũng trắng nõn hiếm thấy ở trong thôn, nhưng là do cô ở nhà không ra ngoài nhiều nên mới trắng, không giồng Trình Dao Dao, làn da trắng như tuyết phát sáng, mềm mại nhẵn nhụi, không thấy lỗ chân lông nào.
Hàn Nhân nhìn mặt Trình Dao Dao, Trình Dao Dao sợ cô nhìn ra sơ hở, vội vàng lùi về sau, nói: “Tôi nói rồi nha, uống nhiều trà hoa nhài có thể trắng da. Tôi cho cô mấy thứ kia cô uống xong chưa?”
“Thật sao?!” Hàn Nhân buồn phiền vỗ đùi: “Tôi ngại phiền nên vẫn không uống.”
Trình Dao Dao tức giận: “Tôi đặc biệt đưa cho cô! Sao cô không uống?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-347.html.]
Da Hàn Nhân hơi đen, ở nông thôn làm việc vất vả, trên mặt rám đen thô ráp. Trình Dao Dao dùng nước linh tuyền pha chế hoa nhài, cũng thường xuyên nấu nước thanh mai và thanh mai khô có linh tuyền cho cô ăn.
Lúc trước Trình Dao Dao còn cảm thấy kỳ quái, sao Hàn Nhân mãi không trắng lên, hóa ra cô ấy không uống!
Trương Hiểu Phong cười nói: “Tôi ngược lại mỗi ngày đi làm đều uống, dạo này ít bị cảm nắng, ban đêm ngủ cũng thoải mái.”
Trình Dao Dao cười nhạo Hàn Nhân hối hận, nói: “Nên vậy. Trước kia cô suốt ngày than vãn mình rám đen sao, tôi cho cô đồ tốt cô còn không uống.”
“Tôi ở nhà người khác, sao có thể đun nước thuận tiện như vậy?” Hàn Nhân nhíu mày nói.
Trương Hiểu Phong nói: “Kim Ny không phải rất tốt đó sao?”
Hàn Nhân nói: Hai vợ chồng Kim Ny đều là người thoải mái, nhưng mẹ chồng cô ấy… Bình thường tôi đun nước nóng tắm, dùng ít củi bà ấy lập tức cằn nhằn, tôi chán đến mức không muốn đun nước sôi, tùy tiện uống nước lạnh.”
Trình Dao Dao nói: “Cô ở nhà họ nhưng cô có lương thực, dựa vào đâu không cho cô dùng! Một bó củi ở nông thôn bán trên chợ đen được 1 mao tiền, cô đưa cho họ mấy mao, thoải mái dùng củi!”
Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong nhìn nhau, lắc đầu nói: “Cô không hiểu đâu. Mấy mao tiền không tính là gì, đây là cái hố không đáy. Hôm nay cô cho tiền củi, ngày mai cô muốn dùng cái khác, cô phải cho tiền tiếp. Mỗi ngày chúng tôi kiếm được ít công phân, có thể lấp cái hố này sao? Hơn nữa,chủ nhà thanh niên trí thức khác ở nghe thấy chuyện này, cũng hùa theo thì làm sao bây giờ?”
Hóa ra lại phức tạp như vậy. Trình Dao Dao trợn tròn mắt.