Tra Nam - Chương 11,12,13,14:
Cập nhật lúc: 2024-11-03 19:29:31
Lượt xem: 269
11.
Tôi vừa tức vừa lo, giơ tay định tát cho anh ta một cái. Nhưng anh hoàn toàn không tránh, còn cười khẽ.
Đôi mắt đen láy, sáng rực, nhìn chằm chằm tôi: “Lớp trưởng, có phải em rất sợ tôi không?”
Tôi hất tay anh ra, bực bội nói: “Mau mặc áo vào rồi đi với tôi đến trường.”
Anh như một con ác quỷ nhỏ, tiếp tục trêu chọc: “Vậy sao em không dám nhìn vào mắt tôi?”
Những lời khiêu khích liên tục khiến tôi mất bình tĩnh. Tôi quay đầu trừng mắt nhìn anh, càng bị tôi trừng, anh càng cười thích thú.
Trong cơn xúc động, tôi cắn vào môi anh.
Chính vào khoảnh khắc đó, ánh mắt của Giang Hoán thay đổi. Nhịp thở của anh cũng trở nên gấp gáp không ổn định.
Sau nụ hôn dài sâu lắng, Giang Hoán khàn giọng hỏi tôi: “Nếu em không thích thì tôi sẽ dừng lại, mặc dù tôi khó mà dừng lại được.” \
Tôi, một cô gái ngoan ngoãn hơn hai mươi năm, hôm đó đã như phát điên, ngẩng đầu hôn lại anh.
Và rồi tôi đã ở bên một người mà bình thường trong trường cũng chưa từng nói với nhau được mấy câu.
12.
Ban đầu sau chuyện đó, tôi muốn giữ khoảng cách với Giang Hoán. Nhưng anh như bị nghiện, cứ bám lấy tôi.
Sau đó tôi hẹn gặp anh, yêu cầu không để chuyện chúng tôi ở bên nhau lan ra ngoài. Dù sao thì anh cũng là một kẻ trăng hoa, chắc cũng sẽ không vì chút thân mật mà từ bỏ bản chất của mình.
Nhưng điều tôi không ngờ là, cuối cùng tôi lại rung động.
Và thế là tôi thua thảm hại.
Vì vậy, ba năm sau, một lần nữa đối mặt với nụ hôn đó, ngoài những ký ức xấu hổ thì chỉ còn cảm thấy xấu hổ về phản ứng của cơ thể mình.
Lần này, tôi rút tay ra và tát mạnh vào mặt anh. Cái tát rất nặng, để lại năm dấu tay rõ ràng trên hàm và má anh. Nhưng anh ấy lại không giận, chỉ cười.
Dùng ngón cái quệt nhẹ vào khóe môi: “Phùng Miên, chia tay anh ta đi.”
13.
Tôi tức giận cười: “Anh nghĩ anh là ai? Tôi muốn ở bên ai thì ở, liên quan gì đến anh?”
Giang Hoán cũng cười: “Không chia tay cũng được."
“Hắn tên là Hà Lệ đúng không? Em biết rõ tính tôi mà.”
Tất nhiên tôi biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tra-nam/chuong-11121314.html.]
Gia thế nhà họ Giang rất sâu, trong một số ngành nghề, họ có thể không độc quyền nhưng cũng có thế lực mạnh mẽ.
Thời đại học, trong ký túc xá của chúng tôi có một cô gái bị một giáo sư của khoa quấy rối một thời gian dài. Giáo sư này rất xảo quyệt, mỗi lần gặp sinh viên trong văn phòng đều yêu cầu bỏ điện thoại ra ngoài nên chúng tôi không có bằng chứng thực tế nào.
Sau đó, thời gian ấy tôi thường xuyên tìm đến văn phòng của giáo sư đó, mua một chiếc camera mini gắn vào cổ áo.
Cuối cùng có một ngày, hắn ta lộ ra sơ hở. Hắn để điện thoại của tôi trong ngăn kéo rồi dẫn tôi đến một phòng thiết bị, nói có chuyện muốn bàn riêng.
Lúc đó, tôi còn giữ lại chút tình cảm dành cho Giang Hoán nên không kể cho anh chuyện này.
Theo giáo sư đó vào phòng thiết bị, hắn khóa cửa lại: “Phùng à, sắp tốt nghiệp rồi, có nghĩ đến việc học lên cao học không? Nếu không cũng không sao, trường gần đây có một cơ hội thực tập ở lại…”
Khuôn mặt béo ú của hắn nở một nụ cười dâm đãng, “Các cô gái ngành này thông minh lắm, tôi nghĩ em cũng hiểu…”
Không còn đường lui, tôi đột nhiên nhận ra tình huống của mình khá nguy hiểm. Nếu các bạn cùng phòng không đến kịp, tôi rất có thể sẽ bị hắn lợi dụng.
14.
Dưới sự phản kháng quyết liệt của tôi, giáo sư thậm chí còn không chạm được vào tay tôi.
Dù tôi bị hắn tát một cái, tóc tai rối tung như một người đ/iên. May mà hắn không đạt được mục đích, nhưng những gì tôi quay được cũng đủ để khiến hắn bị đuổi khỏi trường.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Tôi thu mình ở góc phòng, căm phẫn nhìn hắn. Giáo sư cười nhếch mép, phủi phủi tay áo, định bỏ đi: “Giả vờ gì chứ, mấy cô gái trường nghệ thuật các cô, chẳng phải ai cũng nghĩ chỉ cần lên giường là đạt được mục đích sao?"
“Không muốn thì thôi, còn nhiều cô hiểu chuyện hơn em, không thiếu một người như em đâu.”
Khi hắn quay người định mở cửa, cửa bị đá mạnh bật ra.
Giáo sư bị đụng đến ôm mũi, kêu oai oái: “Ai đấy! Các cậu là sinh viên khoa nào! Ái chà, cái mũi của tôi, chờ đấy! Tôi sẽ kỷ luật các cậu!”
Bóng người cao lớn đứng ở cửa có phần mờ ảo. Cho đến khi anh ta mặc kệ lời giáo sư, bước đến bên cạnh tôi.
“Hắn có chạm vào em không?”
Tôi lắc đầu: “Không.”
Giang Hoán nhìn thấy dấu tay trên mặt tôi, ánh mắt lập tức lạnh tanh. Anh đứng dậy, nắm lấy cổ áo giáo sư kéo ra hành lang.
Sau đó quay sang bạn mình, nói với người đã đi cùng đến đây: “Gọi cảnh sát.”
Giáo sư bị đánh rất thê thảm. Khi cảnh sát đến, mắt giáo sư đã sưng phù, không thể mở được.
Sau khi chuyện này kết thúc, mặc dù giáo sư bị đánh trọng thương,
Giang Hoán chẳng gặp chút rắc rối nào. Ngược lại, giáo sư bị đuổi và bị bắt, gia đình giáo sư có người là luật sư, cố gắng bào chữa để hắn thoát tội.
Nhờ vào mối quan hệ của nhà họ Giang, sự việc còn được lan truyền rầm rộ trên báo chí. Vị luật sư bào chữa ấy nhanh chóng bị "buộc" thôi việc.
Cuối cùng, không ai chịu nhận vụ án này nữa, giáo sư bị kết án rất nặng, lãnh tám năm tù.