Tra Nam - Chương 7,8,9,10:
Cập nhật lúc: 2024-11-03 19:28:30
Lượt xem: 302
7.
Khi tôi ở bên Giang Hoán, thật ra danh tiếng của anh ấy không được tốt lắm. Con nhà giàu ở Bắc Kinh, cậu ấm, tay chơi, đa tình, biết hưởng thụ – đó đều là những nhãn mác gắn với anh.
Nhưng khi mới ở bên nhau, anh thực sự đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng không thấy anh ấy có những hành vi trăng hoa như vậy. Thậm chí tôi còn từng mơ mộng ngốc nghếch về tương lai khi ra trường sẽ ở bên anh ấy thật tốt.
Có lẽ là vì thời gian trôi qua, bên cạnh anh ấy có quá nhiều cô gái xinh đẹp. Cuối cùng, Giang Hoán cũng bộc lộ bản chất của mình.
Hôm đó, tôi xin nghỉ không đến lớp, anh ấy gọi điện hỏi tôi đang ở đâu. Tôi nói tôi đang ở ký túc xá. Anh ấy hỏi tôi cuối tuần có muốn đến nhà anh ấy không.
Tai tôi đỏ lên, đáp: “Đang đau bụng, không tiện lắm.”
Sau khi nói chuyện một lúc, tôi quyết định đến phòng đàn tìm anh ấy. Tiết piano của anh ấy cũng sắp kết thúc, có lẽ lúc này đang tập đàn ở đó.
Nhưng không ngờ… Trong phòng đàn còn có một cô gái khác.
Hoa khôi khoa, Trình Vũ.
Giang Hoán ngồi trên ghế, còn Trình Vũ thì ngang nhiên ngồi lên đùi anh ấy, chủ động hôn lên môi anh ấy.
Trình Vũ cười đầy quyến rũ: “Không sợ Phùng Miên ghen sao?”
Giang Hoán nói với giọng uể oải, như thể không để tâm: “Hôm nay cô mới biết tôi trăng hoa sao?”
Ngay lúc tiếng bước chân từ hành lang vang lên, Giang Hoán và Trình Vũ quay đầu nhìn ra, tôi lập tức nấp sau cánh cửa.
Nước mắt tôi bất giác tuôn trào.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
8.
Trở về ngồi bên Hà Lệ. Anh ấy bị bạn học ép uống rượu, ngà ngà say, cười nói với tôi: “Miên Miên, họ bảo anh hôn em, có được không?”
Tôi theo phản xạ né tránh: “Không được đâu…”
Anh ấy lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, là anh lỗ mãng rồi.”
Hôm nay thực ra là ngày đầu tiên tôi và Hà Lệ chính thức ở bên nhau.
Sáng nay, mẹ tôi thúc giục đi xem mắt, tôi tìm Hà Lệ nhờ anh ấy đóng giả bạn trai, tiện thể đi cùng tôi đến buổi họp lớp tối nay.
Hà Lệ vui vẻ đồng ý.
Trình Vũ vừa kẹp điếu thuốc vừa bật cười: “Phùng Miên, cậu ấy là bạn trai giả mà cậu nhờ đến phải không?”
Vừa dứt lời, mấy người đàn ông hút thuốc bên ngoài bước vào phòng.
Mặt tôi đỏ bừng, nhân lúc đang trong người ngấm men say, tôi chủ động hôn lên má Hà Lệ.
Tiếng hò reo càng lúc càng lớn. Tôi có cảm giác có một ánh nhìn rực lửa từ lúc bước vào vẫn luôn khóa chặt lên người tôi.
9.
Cuối cùng Đường Bối Bối cũng đến, tôi đi xuống đón cô ấy. Chưa đi xa khỏi phòng bao thì phía sau tôi vang lên tiếng bước chân. Chưa kịp quay đầu lại, ở góc khuất, tôi bị ai đó kéo vào, ép sát vào tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tra-nam/chuong-78910.html.]
Đôi mắt Giang Hoán đen sẫm. Một nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt lập tức rơi xuống.
Anh cúi đầu hôn tôi, như thể đang phát đi/ên vì ghen tuông: “Ở bên người khác, hắn cũng chiều em như tôi sao?”
“Phùng Miên?”
Thật đáng xấu hổ.
Cơ thể tôi vô thức đáp lại, đánh thức những ký ức sâu thẳm trong tâm trí mà tôi đã cố giấu đi. Đó là những thứ mà tôi không muốn nhớ lại, những kỷ niệm nhục nhã nhất.
10.
Năm cuối sắp tốt nghiệp, tôi đã từng qua đêm với Giang Hoán. Sau lần đó, Giang Hoán đã không đến trường mấy ngày.
Tôi là lớp trưởng.
Cố vấn viên gọi đến nhà anh nhưng không có ai bắt máy, nhờ tôi đến nhà anh tìm. Lẽ ra là cô giáo đi, nhưng vì có hai nam sinh trong lớp đánh nhau nên bị giữ lại.
Khi tôi đến nhà Giang Hoán, người giúp việc mở cửa cho tôi. Trong nhà không có ai khác, dì giúp việc nói anh đang bơi.
Tôi tìm đến hồ bơi trong nhà anh, nhìn thấy bóng dáng anh đang bơi dưới nước.
“Giang Hoán, thầy cô bảo anh gọi lại cho họ, hỏi tại sao mấy ngày rồi không đến trường?”
Bóng đen dưới nước bơi nhanh như cá. Chỉ chớp mắt, anh ấy liền vọt lên khỏi mặt nước.
Bờ vai rộng, eo thon, đôi chân dài, từng múi bụng hoàn hảo lộ ra.
Tôi nhắm mắt lại, dời ánh nhìn, ném cho anh một chiếc khăn: “Đi với tôi đến trường.”
Giang Hoán gối tay lên cạnh bể bơi, thong thả trêu đùa: “Lớp trưởng, anh không khỏe.”
Tôi lạnh lùng: “Vậy thì tôi đưa anh đến bệnh viện, kết quả kiểm tra xong tôi sẽ gửi cho thầy cô.”
Anh ồ một tiếng, kéo dài giọng như đang đùa cợt hay giả vờ đáng thương: “Lớp trưởng…
“Thông cảm một chút không được sao?”
Tôi hết kiên nhẫn, chuẩn bị gọi điện trực tiếp cho thầy cô.
Nước b.ắ.n tung tóe.
Một cánh tay túm chặt cổ tay tôi.
Cùng với tiếng hét kinh ngạc của tôi, toàn thân bị anh ấy kéo xuống nước.
Tôi không biết bơi, uống mấy ngụm nước, Giang Hoán nhanh chóng lại gần, dùng miệng truyền hơi cho tôi.
Tôi nổi giận, muốn đẩy anh ra nhưng lại bị đối phương ghì chặt.
Cho đến khi anh đưa tôi lên mặt nước.