Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả thù cho mẹ - 10

Cập nhật lúc: 2024-10-17 19:58:17
Lượt xem: 211

20

Bố tôi cố hết sức che giấu tình hình của công ty, nghĩ rằng có thể kéo dài được ngày nào hay ngày ấy.

 

Nhưng tình thế đã quá nghiêm trọng, đâu phải cứ muốn giấu là có thể giấu được.

 

Chẳng bao lâu, tin đồn về việc Tập đoàn Dư Thị sắp phá sản và Chủ tịch Dư sắp phải gánh khoản nợ trăm tỷ bắt đầu lan rộng khắp nơi.

 

Đúng lúc đó, ông ta dùng một chiêu “kim thiền thoát xác”.

 

Nhân lúc Trần Nhược Phù còn đang ngây thơ không hiểu chuyện, ông ta dụ dỗ cô ta trở thành người đại diện pháp lý mới của Tập đoàn Dư Thị, chuyển toàn bộ khoản nợ sang cho cô ta gánh.

 

Đến khi Trần Nhược Phù nhận ra thì đã quá muộn.

 

Bố tôi nói:

 

“Ta đã coi con như con gái ruột mà yêu thương bao nhiêu năm nay, giờ là lúc con nên báo đáp ta rồi.”

 

Trần Nhược Phù giận đến phát điên.

 

Nhân lúc ông ta quay lưng bước đi, cô ta vớ lấy chiếc gạt tàn trên bàn, đập mạnh vào đầu ông ta.

 

Do dùng quá sức, bố tôi bị cô ta đánh đến liệt nửa người, phải nhập viện.

 

Trần Nhược Phù bị cảnh sát bắt giữ với tội danh cố ý gây thương tích.

 

Cùng lúc đó, tôi nộp bằng chứng Trần Nhược Phù từng thuê người ám sát tôi ở nước ngoài.

 

Cô ta bị tuyên án tù chung thân.

 

Ngày tòa tuyên án, tôi vui mừng khôn xiết.

 

Đặc biệt trang điểm một cách lộng lẫy để đi thăm cô ta.

 

Gương mặt được trang điểm tinh xảo của tôi hoàn toàn đối lập với bộ dạng nhếch nhác, ảm đạm của cô ta.

 

Cô ta mang theo vẻ u ám, tuyệt vọng hỏi tôi:

 

“Dư Sơ Vãn, nếu đã hận tôi đến vậy, sao không để tôi c.h.ế.t đi?!”

 

Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta, cười:

 

“Tôi là một người lương thiện như vậy, sao có thể tạo nghiệp sát sinh chứ?”

 

Tôi đã từng nghĩ rằng người c.h.ế.t thì nợ nần cũng theo đó mà xóa bỏ.

 

Nhưng sau đó nghĩ lại, c.h.ế.t chẳng phải quá dễ dàng sao, sống mà chịu giày vò mới là điều khiến người ta hả hê nhất.

 

Sau khi tạm biệt Trần Nhược Phù, tôi lại đến trại an dưỡng thăm ông bố bị liệt của mình.

 

Vừa bước vào phòng bệnh, một mùi thối của phân và nước tiểu liền xộc thẳng vào mũi.

 

Tôi khó chịu nhíu mày, đưa tay bịt mũi.

 

Bố tôi nằm trên giường, nhìn thấy tôi thì kích động phát ra những tiếng “í ới” không rõ nghĩa.

 

Sau khi bị liệt nửa người, ông ấy đã mất đi một phần khả năng ngôn ngữ.

 

Tôi đứng lại lắng nghe hồi lâu, mới lờ mờ hiểu được mấy lời ậm ạch khó nghe đó là:

 

“Sơ Vãn, bố biết lỗi rồi.”

 

“Đáng tiếc thay, bố nhận ra quá muộn rồi.”

 

Tôi đảo mắt nhìn một vòng quanh căn phòng bệnh với điều kiện vệ sinh tồi tệ, lạnh lùng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tra-thu-cho-me/10.html.]

 

“Bố à, hãy dùng quãng đời còn lại của mình để ăn năn, sám hối với mẹ tôi đi.”

 

Cuối cùng, tôi cũng đã đưa được lũ cặn bã đó xuống địa ngục.

 

21

 

Mẹ à.

 

Nhân gian khổ quá.

 

Kiếp sau đừng đến nữa nhé.

(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)

Ngoại truyện

1

Lục Kỳ An chuẩn bị sẵn bữa tối kiểu Tây và rượu vang ở nhà.

 

Nghiêng đầu, anh ta nhìn thấy Dư Sơ Vãn với nụ cười rạng rỡ dưới ánh đèn lung linh.

 

Cấu trúc xương mặt của cô vốn đã ưu tú.

 

Nụ cười này lại càng rực rỡ và quyến rũ, mang một sức hút mạnh mẽ đến mê hoặc lòng người.

 

Lục Kỳ An đã ở bên cạnh Dư Sơ Vãn gần hai năm, chứng kiến vô số nụ cười của cô.

 

Có nụ cười hờ hững, nụ cười mỉa mai, nụ cười xã giao, hay những nụ cười giả tạo... Duy chỉ có lần này, là nụ cười của cô ấy xuất phát từ tận đáy lòng.

 

Cô ngồi xuống bên bàn ăn, khuỷu tay chống lên mặt bàn, mười ngón tay đan vào nhau, rồi lại tách ra liên tục.

 

Ai nhìn vào cũng có thể nhận ra sự thư thái và vui vẻ của cô lúc này.

 

Lục Kỳ An hỏi: “Em đang rất vui sao?”

 

Dư Sơ Vãn sững lại một chút, sau đó khẽ gật đầu.

 

Bữa tối chúc mừng này, cả hai đều không nói thêm lời nào.

 

Nhưng vì tâm trạng tốt của Dư Sơ Vãn, nên Lục Kỳ An cũng ăn uống ngon miệng vô cùng.

 

Bao gồm cả chuyện sau đó.

 

Hai người gạt bỏ hết sự kịch liệt và căng thẳng trước đây.

 

Hài hòa tự nhiên, cùng nhau thăng hoa đến đỉnh điểm.

 

Sau đó, Lục Kỳ An ôm lấy Dư Sơ Vãn, tận hưởng sự ấm áp và bình yên hiếm có này.

 

Anh ta lưu luyến cảm giác ngọt ngào khó tìm, thì thầm nói rất nhiều điều:

 

“Chúng ta hãy di cư đi, đến một nơi có cuộc sống chậm rãi, trồng hoa, nuôi cỏ, dưỡng thân tâm.”

 

“Đến lúc đó cùng nhau nuôi một chú mèo con, một chú cún nhỏ, sống một cuộc đời đơn giản.”

 

Mãi cho đến khi mí mắt không còn giữ nổi nữa, Lục Kỳ An mới thiếp đi.

 

Đợi đến khi anh ta ngủ say, Dư Sơ Vãn nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của anh ta và đứng dậy.

 

Ánh mắt đầy áy náy rơi lên gương mặt anh ta.

 

Trong cuộc chiến báo thù kéo dài này, Dư Sơ Vãn đã cạn kiệt tất cả, không từ thủ đoạn nào.

 

Bao gồm cả cô, tất cả mọi người đều có tội.

 

Duy chỉ có một người…

 

Lục Kỳ An là vô tội.

Loading...