TRUYỆN VỀ TÔ NGU - Chương 04
Cập nhật lúc: 2024-07-30 19:31:10
Lượt xem: 1,652
Nàng thành công dỗ được những cung nữ dẫn đầu bắt nạt ta, bọn họ bảo nàng rất hiểu chuyện, thế là họ chẳng những ném hết việc của mình sang cho ta làm mà còn giao cả việc của Tô Tương cho ta giải quyết.
Sau đó, nàng còn dạy đời ta một cách trịch thượng.
Nàng nói ta trẻ tuổi và phù phiếm, vẫn còn quá ấu trĩ, nếu không biết giấu tính tình của mình lại thì sớm muộn gì cũng gây ra tai họa.
Mẫu thân và muội muội bị nàng dạy dỗ một trận vì đã bênh vực cho ta.
Nàng nói rằng bọn họ dung túng ta như vậy là đang hại ta.
Lúc ấy ta chỉ cảm thấy lòng mình nghẹn đắng, nhưng ta không biết nên phản bác thế nào.
Bây giờ nghĩ lại, ả tiện nhân này rõ ràng được lợi mà còn khoe mẽ, ăn bánh bao m.á.u của muội muội, lấy lòng người khác mà còn làm bộ làm tịch.
Nghĩ đến đây, ta không muốn để ý tới Tô Tương nữa, ta sai người nhanh chóng mang đàn đến tiệm cầm đồ để cầm, ít nhất cũng có chút tiền bên cạnh mình.
Biết được cây đàn cổ giá trị ngàn vàng bị ta cầm lấy sáu trăm lượng, Tô Tương tức giận đến mức ngất xỉu tại chỗ.
Liên Hương đau lòng đỡ lấy nàng.
“Đại tiểu thư, người đừng đau lòng quá…”
Nàng chỉ quay đầu và cắn môi khóc thầm.
Mẫu thân đau lòng cho nàng vì gặp phải chuyện lớn nên tạm thời không nghĩ thông được.
“Tương Nhi, muội muội của con làm thế là vì suy nghĩ cho mọi người mà thôi.”
Bà bị Tô Tương oán hận một câu.
"Tô gia bị tịch thu nhà cửa, phụ thân mất chức quan, nhưng thể diện Tô gia vẫn còn đó, mẫu thân để mặc cho muội muội ức h.i.ế.p con như thế, chẳng lẽ người không ngờ phải ăn nói như thế nào khi gặp phụ thân sao?"
Chà, quả thật phụ thân thiên vị nàng vì nàng là đích trưởng nữ, kiếp trước ông trông mong chờ đợi đứa con gái tốt làm Hiền phi sẽ đứng trước mặt Hoàng đế mở miệng cầu xin một ân điển cho ông, để ông có thể rời khỏi nơi biên cương cực khổ.
Chỉ tiếc, ông đợi mấy chục năm, đợi mãi cho đến khi c.h.ế.t cóng ở mỏ đá cũng không nhận được ý chỉ trong cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truyen-ve-to-ngu/chuong-04.html.]
Chỉ khiến người ta chê cười thôi.
Tính tình mẫu thân quá yếu đuối, vành mắt của bà đỏ lên sau khi bị Tô Tương trách móc.
Ngày xưa mấy di nương đã quen với việc bị nàng bới móc rồi, kiêng kỵ sự uy h.i.ế.p đến từ thân phận đích nữ của nàng nên mới không dám xen vào.
Ta thì khác, bây giờ ta rất mạnh mẽ.
Nghe nàng nói vậy, ta cười nhạo một tiếng: "Tỷ tỷ nói cho rõ xem, muội ức h.i.ế.p tỷ như thế nào?”
"Là bởi vì muội bán cây đàn kia để có tiền lo cho sinh hoạt cả nhà ư?"
"Tỷ tỷ của muội à, muội muội làm như vậy đều là vì muốn tốt cho tỷ đấy, nơi cả nhà chúng ta phải đi chính là Tân Giả Khố, đó là nơi phải làm đủ kiểu việc dơ bẩn và vô cùng mệt nhọc."
“Cây đàn cổ tao nhã như thế, há có thể để nó bị bẩn?”
"Chờ sau này tỷ tỷ thành công đưa cả nhà chúng ta rời khỏi nơi khổ sở kia rồi chuộc cây đàn về cũng không muộn mà!"
Nói xong ta đưa giấy cầm đồ cho nàng: "Cầm lấy đi.”
Sắc mặt Tô Tương cứng đờ ra, đáy mắt của nàng hiện lên chút tức giận rất nhạt.
Ơ kìa! Giả vờ làm gì?
Nàng không hề tức giận vì ta đã bán đàn của nàng, rõ ràng nàng đang hận ta đã lấy tiền mà chẳng chia cho nàng!
4
Không bao lâu sau, người trong cung đến đón chúng ta đã tới.
Phụ nữ và trẻ em cả nhà đều bị phạt vào Tân Giả Khố làm nô tỳ.
Kỹ thuật may vá của mẫu thân không tệ nên được giao việc may vá.
Hai di nương thì cực khổ hơn một chút, hai người họ phải làm việc múc nước, đó là việc tay chân.