TRUYỆN VỀ TÔ NGU - Chương 05
Cập nhật lúc: 2024-07-30 19:31:50
Lượt xem: 1,513
Tô Anh nhận công việc làm cỏ, Tô Đào thì rửa trái cây…
Tóm lại họ được giao một số việc vặt vãnh rườm rà.
Bận rộn từ sáng đến tối.
Việc của Tô Tương là giặt quần áo cùng với Liên Hương.
Mà ta thì bị phái đi rửa bô.
Mẫu thân và các muội muội đều đau lòng đến mức bật khóc khi biết ta phải đi làm chuyện mệt mỏi và bẩn thỉu nhất.
Tô Tương và Liên Hương trông rất vui sướng, như thể đây là hình phạt ta đáng được nhận.
Các nàng đâu biết, kiếp trước ta cũng rửa bô ở trong Tân Giả Khố khoảng ba năm, ăn cơm chan nước mắt suốt ba năm.
Nên ta chà rửa rất nhanh và tốt!
Ngày đầu tiên, bởi vì ta làm xong việc sớm hơn thời gian quy định nên được quản sự Hứa ma ma khen ngợi.
Mà Tô Tương bĩu môi bật khóc khi bị người ta mắng vì nàng không giặt xong phần quần áo của mình, hơn nữa còn muốn nhờ cung nữ khác giặt giúp cho mình.
Hứa ma ma nhìn dáng vẻ yếu ớt không thể tự làm việc của nàng thì tức cười bảo: "Ngươi đã tới Tân Giả Khố rồi, còn coi mình là tiểu thư tướng phủ hay sao?"
"Ai cũng có hai tay như nhau, tại sao người ta có thể giặt xong mà ngươi thì không cơ chứ?"
Liên Hương không nhịn được bèn nói thay nàng: "Ma ma, không phải lỗi của tiểu thư nhà ta, là do nô tỳ giặt quá chậm nên không thể giúp tiểu thư..."
Ta không nhịn được trợn trắng mắt sau khi nghe thế.
Bây giờ mọi người đang ở Tân Giả Khố, ai nấy cũng là nô tỳ, Hứa ma ma là người có quyền lực nhất ở đây.
Ở trước mặt Hứa ma ma mà Liên Hương dám nhắc tới hai chữ tiểu thư, chẳng phải nàng ta đang chạm vào cái vảy ngược của ma ma sao?
Quả nhiên một giây sau, Hứa ma ma lập tức quất roi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truyen-ve-to-ngu/chuong-05.html.]
“Tô đại tiểu thư đúng không? Đúng là khó lường!”
“Đến cả Quản sự ma ma như ta muốn uống ngụm trà còn phải tự mình rót, thế mà người lại có nha hoàn hầu hạ ư?”
“Xem ra ngươi có ít việc để làm quá rồi!”
"Từ ngày mai trở đi, ngươi sẽ làm việc của hai người!"
Dứt lời ma ma trừng mắt liếc Liên Hương một cái: "Ngươi không được giúp nàng!”
Hai chủ tớ đều bị đánh, họ run rẩy ôm nhau rồi khóc như hai chú chó con đáng thương.
Kiếp trước ta toàn tâm toàn ý nghĩ cho nàng, sau khi rửa bô xong còn đến giúp nàng giặt quần áo, chỉ sợ nàng sẽ bị ma ma trách phạt nếu như không giặt xong.
Nàng lại chê ta có mùi hôi nên bịt mũi lại rồi trốn ra xa.
Hôm nay ta không giúp nàng nên nàng không làm được gì cả.
Ta đi lên phía trước nở nụ cười lấy lòng với Hứa ma ma: "Hứa ma ma bớt giận, bình thường tỷ tỷ của ta không làm gì nên nhất thời không làm xong hết việc được, sau này chỉ cần nàng giặt đồ nhiều hơn chút sẽ quen thôi.”
Sau đó ta âm thầm đưa vòng tay bạc qua.
Hứa ma ma thấy thế thì nhướng mày, im hơi lặng tiếng cất vòng tay đi.
Ma ma nói với ta: "Ngươi đúng là một người hiểu chuyện!”
Sau đó ma ma hung hăng dí tay lên trán Tô Tương một cái: "Đều là con gái Tô gia, ngươi nhìn ngươi rồi nhìn muội muội của ngươi đi!"
Tô Tương tức giận đến mức toàn thân run rẩy: "Tô Ngu! Ngươi... Ngươi đang tự hạ thấp bản thân mình đấy!”
"Dù sao ngươi cũng là đích thứ nữ của Tô gia, vậy mà lại vui vẻ chịu đựng lau chùi bô, còn cười nói với mụ già đê tiện này nữa…"
Hứa ma ma chưa từng đọc sách, nhưng ma ma vẫn nghe ra được những lời hay ý đẹp.
Khi nghe nàng nói vậy, ma ma trợn tròn mắt hỏi ta: "Mụ già đê tiện? Nàng đang nói ta đúng không?”
Ta cố gắng khống chế khóe miệng đang điên cuồng giương lên của mình, không phải là ta muốn hại nàng, là chính nàng cứ nhất quyết phải tìm đường chết.