TRUYỆN VỀ TÔ NGU - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-07-30 19:38:38
Lượt xem: 1,008
Ta đặt hộp thức ăn xuống rồi muốn đi ngay, dù sao biết ít chuyện sẽ tốt hơn.
Nhưng nghĩ một hồi ta lại không nhịn được lòng hiếu kỳ, muốn ghé qua nhìn một cái.
11
Cái này không nhìn thì không biết, vừa nhìn đúng là quá đáng sợ.
Trong phòng đúng là có một thái giám già mái tóc hoa râm đang đè một thiếu niên chưa được mười hai tuổi xuống để đùa giỡn.
Thiếu niên kia bị đè chặt trên giường, tay của thái giám già đã vươn xuống chạm tới quần của hắn.
Lời nói trong miệng lão thái giám càng khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi hơn.
"Hoàng tôn điện hạ, phế thái tử đã bị nhốt đến tông miếu từ lâu, hoàng hậu có ý định nâng Thành vương điện hạ lên làm thái tử, e là cả đời này ngài không ra ngoài được rồi."
"Không sao, hoàng gia gia của ngài không thương ngài thì có lão nô thương ngài, mau cởi quần ra để cho lão nô nhìn kỹ... Ha ha ha..."
Chẳng lẽ thái giám già này điên rồi sao?
Giữa ban ngày ban mặt mà dám cưỡng h.i.ế.p hoàng trưởng tôn?
Ta nghe xong thì thấy khung cảnh trước mắt liên tục tối đi.
Ta muốn ra tay cứu giúp, nhưng sau khi thấy rõ kiểu dáng quần áo trên người thái giám già kia thì ta lập tức do dự.
Đối phương là thái giám tổng quản...
Bây giờ cùng lắm ta chỉ là một tội nô của Tân Giả Khố, nếu đắc tội với lão thì e là sẽ khiến người nhà bị liên lụy.
Không ngờ lão thái giám kia càng trở nên càn rỡ hơn.
Lão không chỉ muốn lột quần hoàng tôn, còn nói năng lỗ mãng.
"Nói thật cho ngài biết, Hoàng hậu nương nương đã sai lão nô tới đây tiễn ngài lên đường, tuy nhiên nếu ngài gọi lão nô một tiếng gia gia thì có lẽ gia gia ta sẽ mềm lòng tha cho ngài..."
Thấy sắc mặt của hoàng trưởng tôn tái nhợt như tờ giấy, trong đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy sự không cam lòng và oán giận… Có gì khác với ta ngày đó đâu?
Nghĩ đến đây, ta thật sự nhịn không nổi nữa mà vọt vào trong điện, cầm lấy bình hoa bên cạnh rồi đập mạnh xuống đầu lão thái giám kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truyen-ve-to-ngu/chuong-14.html.]
Lão thái giám không ngờ sẽ có người nên bị bình hoa đập vào đầu, lão "Ôi" một tiếng, ngã xuống mặt đất rồi té xỉu.
Ta kiểm tra hơi thở của lão, sau khi xác định lão chưa c.h.ế.t thì mới đi qua đỡ thiếu niên trên giường dậy.
“Hoàng tôn điện hạ, ngài không sao chứ?”
Người trên giường có một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, gương mặt đoan trang và cực kỳ tuấn tú, đôi mày nhíu chặt nhưng có khí chất không phù hợp với tuổi tác của hắn, cực kỳ áp bách.
"Ngươi đã cứu ta, ngươi tên là gì?"
Hắn trấn định như vậy khiến cho ta không khỏi cảm thấy hoảng hốt trong lòng, ta không dám nói ra tên thật của mình.
“Nô tỳ... Nô tỳ tên là Khả Nhi.”
“Trong nhà nô tỳ cũng có đệ đệ…”
Nghe thấy lời của ta, trên mặt hắn không có nụ cười nào cả.
Hắn thừa dịp ta chưa chuẩn bị mà trở tay rút cây trâm trên đầu ta rồi ra sức đ.â.m mạnh vào n.g.ự.c lão thái giám trên mặt đất!
Ta kêu to: "Điện hạ, ngài đang làm gì vậy?"
Hình như hoàng tôn không nghe thấy ta nói gì, hắn liên tục đ.â.m lão thái giám kia hơn mười cái mãi cho đến trên mặt và trên người đều bị m.á.u tươi nhuộm đỏ.
Một lúc lâu sau, hắn mới thở ra một hơi dài rồi giương mắt nhìn ta.
“Tỷ có từng hối hận vì đã cứu ta không?”
“Nhưng tỷ tỷ, tỷ không chạy thoát được đâu!”
"Người đập đầu lão là tỷ, vết thương trên người cũng do cây trâm của tỷ tạo ra, cho nên tỷ phải giúp ta..."
Tôi: "...”
“Nô tỳ đã hiểu.”
Trên đời này quả nhiên không làm người tốt được.
Tục ngữ nói, đế vương là người vô tình nhất, mà hoàng tôn đã bị điên từ khi còn nhỏ rồi.