TRUYỆN VỀ TÔ NGU - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-07-30 19:40:10
Lượt xem: 1,232
Thời gian quá lâu nên ta đã quên mất, bây giờ ta mới nhớ rằng mình đã cầu xin Hứa ma ma giúp mình làm việc đi ra ngoài cung để mua đồ.
“Ma ma, chuyện này thật sự thành công rồi ư? Không phải ta đang nằm mơ đó chứ?”
Hứa ma ma thấy ta ngẩn người thì cười nói: "Thu dọn đi, ngày mai ngươi lập tức qua đó làm."
“Đến làm người dưới trướng Ngô công công thì phải nhớ làm việc cho tốt đấy.”
Ta liên tục gật đầu.
"Ma ma chờ một chút, ta... ta đi xin công công ở ngự thiện phòng cho chút rượu và thức ăn, chúng ta hãy ăn chung với nhau một bữa nhé!"
Ta lấy cớ đi ngự thiện phòng để chạy ra ngoài, thuận đường đến Thái y viện xin tiểu thái giám cho thuốc, ta nói muội muội ta bị sốt nên cần thuốc, tốn kém rất nhiều bạc.
Hoàng tôn kia đúng là quá đáng ghét, phụ thân của hắn hại phụ thân ta bị lưu đày, tới lượt hắn lại kéo ta xuống nước, còn tốn bạc của ta.
Nhưng vừa nghĩ tới từ nay về sau ta sẽ không làm việc ở Tân Giả Khố nữa, có thể thường xuyên ra vào trong và ngoài cung, trong lòng ta không khỏi mừng rỡ.
Người trong nhà biết ta phải đi, đều vô cùng không nỡ.
Chỉ có Tô Tương là nói chuyện với giọng điệu oán giận.
“Ngươi đã có bản lĩnh để đi sang chỗ khác làm việc thì tại sao lại không dẫn chúng ta đi chung?”
"Lúc trước khi bị xét nhà, ngươi là người đã bán đồ đạc trong nhà để lấy tiền."
"Ngươi ngoài miệng nói làm thế để tìm đường sống cho mọi người, bây giờ lại chỉ lo cho bản thân, chúng ta đều biến thành hòn đá kê chân của ngươi!"
"Trừ phi ngươi giao ra hết số bạc còn lại, nếu không thì đừng nghĩ tới việc rời đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/truyen-ve-to-ngu/chuong-16.html.]
13
Dạo gần đây ta không có thời gian để ý tới nàng nên đã khiến nàng nghĩ mình hơn người rồi không?
"Tỷ tỷ nói đúng, vì muốn đi lên nên ta đã lấy hết tất cả tiền bạc cho người bên ngoài rồi, bây giờ ngươi có muốn đòi thì ta cũng không có, ngươi có thể làm gì được ta?"
"Nếu ta là ngươi thì ta sẽ lập tức cầu thần bái Phật, cầu nguyện ta có một tương lai tốt để có thể đưa mọi người ra ngoài, chứ không phải ở đây kiếm chuyện với ta, khiến người ta thấy ghét!"
Mấy ngày nay ở chung với nhau, người trong nhà cũng đều biết cách đối nhân xử thế của hai người chúng ta.
Tô Anh nói: "Nhị tỷ tỷ yên tâm đi, chúng ta sẽ ở đây chăm sóc cho di nương và mẫu thân.”
Tô Đào cũng nói: "Đúng vậy đó Nhị tỷ tỷ, tỷ đừng để những lời Đại tỷ tỷ nói ở trong lòng, bạc để dành chủ yếu là cho chúng ta dùng mà, chúng ta đều ủng hộ tỷ!"
Mẫu thân cũng nói: "Tương Nhi, trước kia ta và phụ thân ngươi đều nuông chiều ngươi, nhưng bây giờ không giống ngày xưa, muội muội ngươi làm thế vì muốn đi ra ngoài tìm đệ đệ của ngươi, hắn mới có năm tuổi thôi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đau lòng cho hắn chút nào sao?"
Tô Tương buột miệng nói : "Một đứa con thứ mà thôi, cũng không phải con ruột của nương…”
Lý di nương nghe xong thì òa khóc ở bên cạnh, Giang di nương an ủi một hồi.
Ta tức giận đến mức muốn đi lên túm tóc nàng.
“Nhà cửa đã bị tịch thu, chúng ta đã bị biếm làm nô lệ, ngươi còn ở đây nói đích thứ với ta à!”
"Ngươi chính là đích trưởng nữ cao quý, chắc hẳn sau này ngươi không cần các di nương có xuất thân thiếp thất và các muội muội dòng thứ giúp đỡ ngươi đâu nhỉ!"
Ta vừa nói thế, hai muội muội và các di nương đều tức giận chạy đi, để lại mẫu thân nhìn nàng rồi thở dài.
"Đứa nhỏ này, tại sao ngươi lại không giống ta và phụ thân ngươi chút nào vậy."