Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 235: Nam nhân dị giới xuyên qua (hoàn)
Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:28:24
Lượt xem: 9
“Tao là Phong Lệ Dương, nhưng mà xác thực không phải cái tên Phong Lệ Dương từng bị mày đùa giỡn trong lòng bàn tay kia.” Hắn toét miệng cười, thoạt nhìn tinh thần rất tốt, không có vẻ mặt tái nhợt cùng uể oải mà lần đầu Bách Hợp thấy, trên người Phong Lệ Dương lúc này có một loại cảm giác khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.
“Mày rốt cuộc là ai?” Bách Hợp hiện tại chỉ hi vọng hắn chưa phát hiện ra Nguyên Lâm Hữu, cho dù cô có luyện võ công đạo thuật trong thời gian dài như vậy, nhưng lúc này ở trước mặt Phong Lệ Dương dường như bản thân cô có một loại cảm giác mình hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, cô thậm chí còn chuẩn bị tinh thần có khả năng nhiệm vụ sẽ thất bại, nhưng Bách Hợp không dám nghĩ sau khi chính mình làm nhiệm vụ thất bại, đợi chờ mình là dạng kết cục gì, có khả năng Lý Duyên Tỷ cảm thấy mình không còn tác dụng gì nữa, muốn gạt bỏ cô đi.
Cô vẫn còn muốn đợi đến lúc chính mình thành công, còn muốn lặp lại một lần nhiệm vụ lúc trước hoàn thành mà bản thân từng cảm thấy tiếc nuối. Cô không thể biến mất như vậy, cho dù Phong Lệ Dương có cường hãn, nhưng hiện tại cũng không phải hoàn toàn không có chút cơ hội. Sau khi phát giác trong lòng mình trào ra cảm giác tuyệt vọng, Bách Hợp lại tự mình cổ vũ, lúc này mới dần dần bình tĩnh lại.
“Nói trắng ra đi, tao tới là muốn lấy mạng mày, mày có thể có hai lựa chọn, trở thành đỉnh lô của tao, không thì chỉ có chết. Nói thật thì, cái loại pháp thuật cổ quái kia của mày lúc trước có chút thú vị, nhưng đối phó với tao lúc suy yếu có lẽ còn có tác dụng, nhưng hiện tại muốn đối phó tao, mày vẫn còn kém một chút.” Phong Lệ Dương búng ngón tay một cái, khóe miệng nhếch lên: “Còn về linh hồn nguyên bản của cỗ thân thể này, tao đã xóa bỏ rồi, nhưng nếu đã chiếm cơ thể của hắn, đương nhiên tao sẽ thay hắn báo thù, vì vậy tao không thể bỏ qua cho mày được.”
“Mày đã xóa bỏ linh hồn của anh trai tao?” Bách Hợp sớm đã đoán được sự thật này, nhưng thật sự chính tai nghe thấy vẫn khiến trong lòng cô phát lạnh như cũ. Cô vừa muốn mở miệng nói chuyện, Phong Lệ Dương lại vỗ tay một cái lần nữa. Trong không gian trống rỗng có một vật lăn ra, mái tóc bạc phơ, thoạt nhìn cỗ t.h.i t.h.ể có chút già cỗi suy yếu được bày ra trước mặt Bách Hợp, nhìn bộ dáng còn có chút quen thuộc: “Bạn học Lưu Nhu của mày, tao tiễn nó đi trước thay mày dẫn đường, còn có mấy người phàm vô dụng mà mày mời tới nữa.” Phong Lệ Dương cười lạnh hai tiếng, cũng không biết lúc trước hắn giấu người ở đâu, lại liên tục ném ra mấy cỗ thi thể, từng cái từng cái đều là những người đàn ông khỏe mạnh bị bẻ gãy cổ.
“Tìm mấy con kiến hôi vô dụng này, mày cảm thấy có thể tránh được tao sao?” Phong Lệ Dương thuận tay ném chiếc điều khiển ti vi vẫn luôn cầm trong tay đi, cũng không biết hắn đã làm gì, màn hình ti vi khẽ vang lên một tiếng, lại xuất hiện một vết nứt ở trên đó, hắn trái lại giống như có chút không hài lòng, nhếch miệng cười: “Lúc đầu mới đến cái thế giới này, may mà còn có chút đồ cũng mang đi theo, bằng không có khả năng thật sự bị mày ám toán rồi.” Hắn nhếch mép cười với Bách Hợp, lộ ra hàm răng trắng hếu: “Được rồi, hiện tại ôn chuyện cũng đã xong. Mày muốn cách c.h.ế.t như thế nào?”
Bách Hợp nhớ tới Nguyên Lâm Hữu đang đứng ngoài cửa, cuống quýt chạy vội vào trong phòng. Phong Lệ Dương có lẽ là hơi tự tin, cũng không thèm ngăn cản ý đồ của cô, trái lại có chút hưởng thụ loại cảm giác giống như mèo bắt chuột này.
Mấy tấm bùa chú đã được Bách Hợp giữ trong lòng bàn tay, cô về đến phòng liền đóng cửa lại, nửa tháng nay cô sợ Phong Lệ Dương sẽ bất chợt xuất hiện, vì thế đã đổi mới cánh cửa phòng mình, đổi thành cánh cửa chống trộm vừa dày vừa nặng. Thế nhưng chỉ mất một lúc, tiếng cười khẽ của Phong Lệ Dương ở bên ngoài, tiếng móng tay cào trên cửa chống trộm vang lên vô cùng chói tai. Bách Hợp vừa mới thở được một hơi, liền nhìn thấy nguyên bản cánh cửa chống trộm vừa dày vừa nặng giống như đậu hũ, một ngón tay nhỏ dài trắng nõn nhô ra, nhẹ nhàng rạch trên cánh cửa. Chẳng mất bao lâu liền biến thành năm ngón tay, chỉ nhẹ nhàng cào một cái, cánh cửa sắt kia liền bị cào nát, Phong Lệ Dương cúi đầu, khuôn mặt tươi cười lộ ra ngay tại cái lỗ bị hắn cào nát, vẻ mặt u ám: “Không chạy nữa? Nếu mày không muốn chạy nữa, tiếp theo cũng đến lượt tao ra tay rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-235-nam-nhan-di-gioi-xuyen-qua-hoan.html.]
Bách Hợp không nói hai lời, cầm lấy tấm bùa trong tay đã sớm chuẩn bị, miệng niệm chú ngữ liền dán lên trán của Phong Lệ Dương. Dựa vào gần như vậy, tay của Phong lệ Dương còn đang cào trên cửa chống trộm, chưa kịp phản ứng, hiển nhiên liền dán bùa rất dễ dàng.
Thân thể hắn bỗng dừng hai giây, dần dần lá bùa giống như có chút không chống đỡ được liền lay động, Bách Hợp lại móc ra tấm bùa đã vẽ trước đó, không nói hai lời liền dán lên mặt hắn. Bắt đầu còn có hiệu quả, nhưng chưa đến nửa phút sau, cơ thể Phong Lệ Dương vừa mới đầu còn cứng ngắc liền dần dần có chút buông lỏng, bắp thịt hai má của hắn mặc dù vẫn khó mà cử động, nhưng lại lộ ra nụ cười cổ quái: “Mấy thứ này? Tổn thương tao? Trước đây thì được, giờ thì, không…” Hắn còn chưa nói hết, không biết Nguyên Lâm Hữu đã lẻn vào phòng từ lúc nào liền xuất hiện sau lưng hắn, trong tay cầm một cây kim châm, lập tức đ.â.m vào người hắn.
Pháp thuật tỷ thí với bùa chú Bách Hợp không thể thắng, Phong Lệ Dương có thể tu luyện các loại pháp thuật, có thể g.i.ế.c người trong vô hình, nhưng đứng trước khoa học kỹ thuật hiện đại, lại vẫn như cũ khó mà chống cự.
Phong Lệ Dương mới tiếp nhận cỗ thân thể này chưa được bao lâu, mặc dù hút tinh khí của một số phụ nữ để bồi bổ cho chính mình, nhưng chung quy vẫn thiếu thời gian, căn cơ quá mỏng, vì thế cơ thể tuy ngoài mặt thoạt nhìn được hắn cải tạo vô cùng cường hãn, nhưng kì thực chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi. Lúc này thuốc Nguyên Lâm Hữu cầm tới không biết là cái gì, Phong Lệ Dương vừa mới bị tiêm xong, cánh tay hắn muốn xé lá bùa dán trên trán ra thoắt cái có chút cương cứng, theo bản năng muốn quay đầu nhìn Nguyên Lâm Hữu, Bách Hợp lập tức nắm cà vạt của hắn, từ sau cửa ghìm chặt cổ hắn.
Nguyên Lâm Hữu nhớ tới lần trước tay Phong Lệ Dương nắm thành tư thế cổ quái, liền vội vàng gắt gao đè hắn xuống, cứ như vậy lá bùa trên trán Phong Lệ Dương không bóc ra được, trong cơ thể lại không biết bị tiêm vào thứ thuốc gì, chẳng mất bao lâu, đầu hắn tự nhiên gục xuống một bên vai, cả người bất tỉnh nhân sự.
“Nhanh, khiêng hắn đi đi.” Bách Hợp vừa nãy vươn tay qua cửa chống trộm, lúc này trên cánh tay đều là vết m.á.u bị cửa cắt qua, nhưng cô hiện tại lại không để ý tới cái này, cô biết Phong Lệ Dương có bản lĩnh gì, đặc biệt là sau khi hút tinh khí của nhiều phụ nữ như vậy, thuốc của Nguyên Lâm Hữu dù cho có hiệu quả hơn nữa, vẫn có thể suy đoán ra không trị được hắn bao lâu.
“Trực tiếp g.i.ế.c hắn không được sao?” Nguyên Lâm Hữu kéo cổ áo, nới lỏng áo sơ mi ra một chút, lúc này mới mang vẻ mặt âm trầm hỏi.