Xuyên Sách Tôi Từ Chối Làm Nữ Phụ Độc Ác - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-11-02 22:20:10
Lượt xem: 106
Tôi thì không giống vậy, cả người không chút gì gọi là có thiên hướng nghệ thuật, chỉ muốn thi vào Học viện Kỹ thuật Công nhân Ngũ Đạo Khẩu.
Trước đây tôi chỉ thiếu bảy điểm là thi đậu, thật đáng tiếc.
Bây giờ được trở thành một thiếu nữ, đương nhiên tôi muốn thử sức lại.
Sáng sớm, tôi ngồi trong lớp nhìn đống sách giáo khoa trước mặt, cảm nhận được sự nghiêm túc của thầy cô ở đây, thấy điều kiện bên ngoài vẫn rất ổn và chương trình cấp hai cũng khá đơn giản.
Giữa trưa, tôi đến khu lớp bên cạnh tìm A Dao, mẹ bảo A Dao được xếp vào lớp 10 nhưng tôi không tìm thấy cô ấy trong phòng học.
Tôi hỏi vài bạn học đang chuẩn bị ăn trưa, vừa nghe hỏi về học sinh mới, ánh mắt bọn họ liền trở nên né tránh.
Cảm giác không ổn lắm, tôi kéo một người lại hỏi: "A Dao ở đâu?"
"Tôn Duyệt kéo cô ấy đi nhà vệ sinh rồi!"
Lòng tôi trĩu xuống.
Nếu nguyên chủ là một bạch liên hoa thì Tôn Duyệt là tay chân trung thành của cô, trong nguyên tác luôn giúp nguyên chủ bắt nạt A Dao.
Không ngờ tay chân trung thành này lại chủ động như vậy, tôi còn chưa động gì, cô ta đã tự làm loạn.
Khi tôi xông vào nhà vệ sinh, vài nữ sinh lớp 10 dưới sự dẫn dắt của Tôn Duyệt đang đá túi bụi vào A Dao nằm dưới đất.
"Đồ quê mùa cũng dám đến trường chúng ta, quà ra mắt này có thích không hả?"
Tôi ném áo khoác xuống, ấn đầu Tôn Duyệt vào bồn nước: "Mày chửi ai là đồ quê mùa hả?"
"Lâm Song Song! Cậu bị điên à! Liên quan gì đến cậu chứ?"
Tôi mở vòi nước dội mạnh vào mặt Tôn Duyệt: “Cô ấy là em gái tao, mày nói không liên quan gì đến tao à?”
A Dao đang bị ép nằm dưới đất, ánh mắt bừng sáng.
Cả hai đều là nữ sinh cấp hai, đánh nhau chỉ là giật tóc, cào cấu, mà tôi lại chỉ có một mình. Dù tư thế lao vào rất dữ dội nhưng vẫn bị đánh khá thê thảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-tu-choi-lam-nu-phu-doc-ac/chuong-3.html.]
Nhưng khi Tôn Duyệt chuẩn bị tát vào mặt tôi, A Dao xông lên cắn mạnh vào cổ tay cô ta, cắn đến mức m.á.u chảy đầm đìa.
Chủ nhiệm lớp vừa vào đã nhìn thấy cảnh này.
Cô giáo dẫn tất cả chúng tôi về phòng giáo viên: “Tại sao lại đánh nhau?”
Tôn Duyệt, kẻ ác lại cáo trạng trước: “Thưa cô Triệu, tụi em chỉ chào hỏi bạn mới nhưng Lâm Song Song đột nhiên lao vào đánh tụi em!”
“Các cậu chào hỏi thật vang dội, tôi ở lớp bên cạnh cũng nghe thấy tiếng khóc, lớp mười của các cậu từ trước đến nay đều hiếu khách như vậy sao?”
Tôi kéo tay A Dao lên để cô Triệu xem tình hình thế nào.
Cô Triệu đường nhiên thiên vị học sinh lớp mình:
“Dù xảy ra mâu thuẫn gì, chắc chắn cũng là do cả hai bên. Ruồi không đậu nếu không có trứng thối. Lần sau gặp tình huống như vậy, em phải đến báo với cô giáo trước.”
Tôi “à” một tiếng, rồi quay qua giáo dục A Dao:
“Nghe thấy không, cô Triệu đang dạy em đấy, ruồi không đậu nếu không có trứng thối. Lần sau em cứ thấy chướng mắt thì tát thẳng vào mặt, dù gì người bị trách cũng là đối phương. Em có đánh người ta đến thương tích đầy mình cũng không sao, miễn là em ra tay trước thì em sẽ nắm lý lẽ.”
Cô Triệu cau mày: “Lâm Song Song, em nói chuyện kiểu gì thế?”
“Em chỉ đang cẩn thận làm theo lời dạy của cô, lặp lại lời cô thôi mà.”
“Em...”
Cô Triệu còn định đôi co với tôi thì lúc đó, chủ nhiệm giáo dục và cô giáo Thái của lớp tôi bước vào.
Để tôi có thể theo học ở đây, bố tôi đã đóng góp không ít tiền cho trường, mẹ tôi cũng có quan hệ tốt với cô Thái, nên cô tất nhiên bênh vực tôi, cuối cùng ghi lỗi cho từng người trong nhóm Tôn Duyệt đã tham gia vào vụ bắt nạt.
Ra khỏi phòng giáo viên, Tôn Duyệt ôm cánh tay, hằn học liếc tôi một cái:
“Lâm Song Song, cô có một đứa em như thổ dân thế này mà không thấy nhục à?”
“Em ấy là em ruột của tôi, cùng họ Lâm. Cậu nói thử xem, ở đây ai mới là thổ dân?”