Yểu Yểu Chung Thanh Vãn - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:50:32
Lượt xem: 1,384
Được ở lại điện Cần Chính là vinh sủng mà Chiêu nghi nương nương từng một thời đắc sủng hay Trương Quý nhân mang long thai đều không thể có được.
Đêm đó, bao người thao thức không sao chợp mắt.
Khi trời tờ mờ sáng, ta dần tỉnh giấc.
Nhìn lên tấm màn lộng lẫy thêu hình trăng mùa thu, mồ hôi chợt túa ra lạnh ngắt.
Ánh mắt khẽ hướng xuống, liền trông thấy Hoàng thượng đang tựa tay bên má, khép mắt canh giữ bên giường.
Hoàng bào màu vàng sáng rực rỡ, thêu hình rồng bay trên biển, tay áo rộng lớn tung bay trong gió.
Ánh dương buổi sớm chiếu lên đường viền hàm cương nghị của hắn, phát ra thứ ánh sáng nhạt nhòa.
Ta nín thở, ngẩn ngơ nhìn hồi lâu.
Đến khi bừng tỉnh, mặt ta nóng bừng không sao tả nổi.
Khẽ thở dài, ta rón rén ngồi dậy, không ngần ngại cởi giày, lén mở cửa sổ, một chân nhấc ra ngoài định bỏ trốn.
Nhưng từ phía sau lại vang lên tiếng thở dài nhẹ: "A Vãn, nàng còn định trốn đi đâu nữa?"
Ta đành xách giày, ngượng ngùng quay lại, lén liếc nhìn gương mặt đầy vẻ khó chịu của hắn.
Thói quen cũ trỗi dậy, muốn nắm tay hắn nhưng lại do dự không dám.
Hoàng thượng bỗng khẽ ho một tiếng, nghiêng người, tay áo rộng lơ đễnh buông ra, tựa hồ đưa đến gần tay ta.
Ta không bỏ lỡ, bèn nắm lấy vạt áo, cười làm lành, nhẹ giọng cầu xin:
"Hoàng thượng, hay là người cứ xem nô tỳ như một cơn gió thoáng qua mà tha cho nhé."
"Phụt..."
Hắn không nhịn nổi, phun ngụm nước ra ngoài.
Hoàng thượng mặt đỏ bừng vì sặc, lại không kiềm được cười, cúi xuống mà cười thoải mái, bất chấp hình tượng.
Tổng quản công công đứng ngoài cửa, vui vẻ thở dài:
"Đã lâu lắm rồi không thấy thánh thượng cười vui vẻ thế này."
Ngay khi ấy, nét mặt của Quý Kỳ Ngôn trở nên nghiêm nghị, bước từng bước tới gần, làm ta như con mèo nhỏ hoảng hốt lùi lại.
Cho đến khi không còn đường thoái lui, ta bị hắn mạnh mẽ khóa chặt vào bức tường phía sau.
Ánh mắt hắn bỗng chốc bừng lên hai ngọn lửa nhỏ.
Hơi thở nóng rực tới gần, hắn cúi xuống, khẽ ngậm lấy vành tai mềm của ta!
Toàn thân ta không khỏi run rẩy.
Cảm giác như có dòng điện xẹt qua, mềm nhũn đến mức không nhấc nổi tay lên.
Nơi hắn chạm vào, chỉ thấy nóng bừng và ẩm ướt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/yeu-yeu-chung-thanh-van/chuong-13.html.]
Còn khuôn mặt hắn cũng hiện lên vẻ ửng đỏ.
Trái tim hắn từng đóng băng, giờ đây như ngọn núi lửa đang mãnh liệt bùng nổ.
Ban đầu chỉ là chút chạm nhẹ, dần dần trở nên nồng nàn, say đắm.
Trong lúc ta vụng về đáp lại, hắn buông bỏ mọi kiềm chế, triệt để bùng phát.
Tựa như dòng dung nham cuồn cuộn, nụ hôn của hắn nóng bỏng và hung hãn, không ngừng tiến tới.
Ta không tài nào chịu đựng nổi, đành liên tục xin tha.
Mặc cho tổng quản công công ở bên ngoài khàn giọng gọi đến giờ thượng triều, Hoàng thượng vẫn không kìm được lòng, yêu đương mãnh liệt tràn ngập phòng xuân.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta và Quý Kỳ Ngôn quyến luyến bên nhau trên giường suốt ba ngày ba đêm.
Đến khi người ta mệt mỏi đến mức không nhấc nổi người khỏi giường, Hoàng thượng mới thỏa mãn mà hạ chỉ, cho ta rời khỏi điện Cần Chính.
Cả hoàng cung đồn đại rằng.
Chung nương nương chỉ hầu hạ ba ngày đã được thăng liền ba cấp, từ một cung nữ không ai biết tới, nay trở thành vị phi tần được sủng ái bậc nhất của Hoàng thượng.
Uy danh không chỉ lấn át Chiêu nghi nương nương, mà ngay cả Trương Quý nhân đang chờ ngày sinh cũng không thể sánh kịp.
Hậu cung này sắp thay đổi rồi.
Sáng sớm, mới tầm giờ Mão, ta đã định rời khỏi giường, nhưng bị Quý Kỳ Ngôn kéo trở lại.
Trong những lời thủ thỉ bên tai, sự đắm đuối càng lúc càng vượt ngoài kiểm soát.
Đến khi ta hốt hoảng vội vã đến Thọ Nhân cung để thỉnh an Hoàng hậu, trong phòng đầy những ánh mắt phức tạp.
Đa số đều chờ xem trò hay, đặc biệt là Trương Quý nhân.
Nàng ghen tuông đến phát cuồng, lộ rõ vẻ không hài lòng.
Còn Vinh Chiêu nghi vẫn kiêu ngạo, đôi mày nhíu chặt, mắt lạnh lùng nhìn ta đầy căm ghét.
Hoàng hậu chưa kịp mở lời, nàng đã liếc mắt.
Cười lạnh khinh miệt, châm chọc:
"Chung quý nhân thật là bệ vệ, ngay cả việc thỉnh an Hoàng hậu cũng không xem ra gì."
Phụ thân và huynh trưởng nàng tìm được phương thuốc quý hiếm, đốm đỏ đã dần tiêu tan.
Quý Kỳ Ngôn đang sủng ái ta, tất nhiên sẽ không tin rằng ta hãm hại nàng.
Coi như là Trầm Giáng Tuyết đang ghen tị, ăn nói hàm hồ, bịa đặt mà thôi.
Trương Quý nhân vụng về tiếp lời ngay, không chút che giấu sự mỉa mai.
"Chỉ hầu hạ Hoàng thượng vài ngày mà đã có uy phong thế kia."
Lão ma ma đi theo bên nàng, từng là người bên cạnh Thái hậu, khóe môi nhếch lên đầy khinh bỉ:
"Nương nương mới vào cung, nên biết tỏ ra khiêm nhường, như vậy mới xứng đáng với sự sủng ái của Hoàng thượng."