Yểu Yểu Chung Thanh Vãn - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-13 14:50:11
Lượt xem: 2,050
Sắc mặt bà ta lúc này mới dịu đi chút đỉnh.
Bưng trà lên nhấp một ngụm, không nhanh không chậm mà sai bảo.
"Chốn Vĩnh Xuân cung này chẳng giống phủ Nội vụ, thứ không thiếu nhất chính là những con ch.ó giỏi nịnh hót."
"Thu lại mấy tâm tư bẩn thỉu đó mà làm việc cho nghiêm túc, bằng không cẩn thận ta xé lớp da trên người ngươi."
Ta lúng túng mấp máy môi, tay chân vụng về chẳng biết đặt vào đâu.
"Nô tỳ trên còn có mẫu thân tám mươi tuổi, dưới có cháu nhỏ đang chờ từng bữa cơm."
"Chỉ mong một ngày được nương nương thương xót, ban cho chức đại cung nữ, nuôi sống cả nhà."
Khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm, khóc đến nổi bọt mũi to tướng, trông thật ngốc nghếch.
Trong ánh mắt của Vương ma ma thoáng qua một tia sắc lạnh, bà thong thả vẽ ra những hứa hẹn viển vông.
"Cứ yên tâm, chỉ cần ngươi làm tốt."
"Đừng nói làm đại cung nữ, ngay cả trở thành cung nữ hầu cận của nương nương cũng là chuyện sớm muộn."
Ta như được khích lệ vô cùng, khuôn mặt rạng rỡ, đôi má ửng hồng, cười để lộ tám chiếc răng, thoáng vẻ ngốc nghếch mà hài lòng lui ra.
Phía trong phòng, tiếng cười lạnh buốt vọng ra.
"Chỉ là kẻ có dã tâm mà không có não."
"Còn muốn làm đại cung nữ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày."
Bọn họ nào biết.
Ngay khi cửa phòng vừa khép lại, nét cười trên mặt ta lập tức biến mất.
Đôi mắt cũng lạnh lùng như lưỡi d.a.o băng.
Mỗi ngày, trời còn chưa sáng ta đã dậy, làm việc đến tận đêm khuya mới được nghỉ.
Làm khổ làm nhục như thế suốt một tháng, đến nỗi đêm nào cũng ho không ngớt.
Thúy Liễu thấy ta làm ồn, liền đuổi ta ra phòng chứa củi ngủ.
Còn ta thì chẳng oán than, chẳng phản kháng, cứ âm thầm chịu đựng.
Một kẻ chịu nhục điển hình.
Trong thời gian ấy, Hoàng thượng ghé qua hai lần, mỗi lần ta đều tránh thật xa.
Thúy Liễu hỏi ta có phải là đồ ngốc không.
"Người ta đều mong được diện kiến Hoàng thượng."
"Ngươi thì hay lắm, chạy trốn như bị đuổi."
Trước đó Hoàng thượng có tùy ý khen nàng ta khéo tay.
Từ đó về sau, Thúy Liễu thường ngồi dưới bóng cây ngắm nghía đôi tay mịn màng của mình.
Những ngón tay thon thả, trắng trẻo như hành bóc.
Quả là một đôi tay khéo léo.
Nhưng ta lại nghĩ đến, làm sao đôi tay trắng trẻo ấy của Thúy Liễu cùng với Vương ma ma lại từng ép tỷ tỷ uống chén rượu độc.
Đứng dưới ánh nắng gay gắt, ta lắc đầu quầy quậy, một bộ dạng ngu ngơ cứng nhắc.
"Không được đâu, ma ma bảo phải làm việc nhiều thì nương nương mới thương."
Thúy Liễu ngoài miệng mắng ta là không biết điều, nhưng liền quay người đi báo tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/yeu-yeu-chung-thanh-van/chuong-2.html.]
Khi Vương ma ma dẫn theo Thúy Liễu đến, ta đang gắng sức đẩy gàu nước từ giếng lên.
Sắc mặt nhợt nhạt, cánh tay run rẩy như cánh bướm chập chờn.
Rõ ràng đã kiệt sức đến gần ngất, nhưng vẫn ngốc nghếch tự cổ vũ mình.
Thúy Liễu cười ngả nghiêng.
"Tưởng có gì ghê gớm, hóa ra là một quả hồng mềm dễ bóp."
Vương ma ma "tặc tặc" lắc đầu: "Người ta c.h.ế.t vì ngu dại."
Ta làm như không nghe thấy lời chế giễu, tiếp tục hì hục cặm cụi làm việc.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Chốn hoàng cung là nơi ăn thịt người.
Ta càng ngoan ngoãn chịu đựng, họ lại càng quá đáng.
Quý phi nhờ hương thơm lạ mà lấy lòng được Hoàng thượng, mấy ngày liền được triệu vào điện Cần Chính hầu hạ, hận không thể tẩm ướp cả người.
Phần thưởng như nước chảy tràn vào cung Vĩnh Xuân, nhưng Vương ma ma chẳng hề hé môi nhắc đến.
Ngay cả việc chăm sóc hoa cỏ, sửa sang mái nhà, cũng đẩy hết cho ta.
Ta không từ chối bất kỳ việc gì.
Dẫu mỗi ngày chỉ ngủ được một canh giờ, ta cũng cam lòng.
Buổi trưa nắng gắt.
Ta mồ hôi nhễ nhại chạy đến trước Vương ma ma, ngẩng mặt đầy tự hào.
Đôi mắt lấp lánh, khoe với bà ta sân viện mà ta đã quét dọn sạch sẽ bóng loáng.
"Ma ma, người xem, ta quét dọn sạch sẽ thế này, chắc chắn nương nương sẽ hài lòng."
Vương ma ma khẽ giật khóe môi.
Trước nhìn ta như nhìn kẻ ngốc.
Sau lại dùng giọng dỗ trẻ con, phất tay lấy lệ.
"Phải phải, cứ chăm chỉ làm, nương nương đều nhìn thấy cả."
"Nương nương mà vui, vị trí đại cung nữ chắc chắn thuộc về ngươi."
"Vâng, được ạ!"
Ta bị dỗ cho đến quay cuồng, vui vẻ đáp lời.
Xách lấy thùng nước, kéo vạt váy ướt, tung tăng chạy đi múc nước.
Nào biết, phía sau Vương ma ma đang nhìn theo bóng lưng ta với ánh mắt âm hiểm.
"Đồ ngu! Còn muốn làm đại cung nữ, phải xem ngươi có mạng hay không!"
Một khi con người đã quen với việc lười nhác, liền trở nên nghiện.
Hôm ấy khi Quý phi đang ngủ trưa, Vương ma ma đột ngột bị đau bụng.
Liền giao việc canh giữ cho Thúy Liễu.
Thúy Liễu thấy ta đang quét dọn trong sân, nổi lòng muốn trêu đùa như chơi với chó.
Sai ta đứng canh cửa, còn mình thì yên tâm dựa vào tường ngủ gà ngủ gật.
Dù sao mấy ngày nay Hoàng thượng cũng ở chỗ Trương quý nhân, không cần lo lắng.
Chẳng biết sao, càng ngủ càng say.
Đến nỗi chẳng hề hay biết Quý phi đã tỉnh dậy lúc nào.